Tuyển tập thơ ý nghĩa về sự buông bỏ
Năm mới đến rồi, chúng ta hãy cố gắng rũ bỏ hết phiền muộn, sầu lo, tham, sân... để sống tích cực trọn vẹn trong từng khoảnh khắc hiện tại. Buông để thấy những gì còn lại là quý giá, để lòng lạc an hơn.
BUÔNG – ĐỂ THẤY NHỮNG GÌ CÒN LẠI LÀ QUÝ GIÁ
Thơ: Trúc Thanh
Tôi đã từng đưa tay níu vành nắng rách
Nắng vuột trôi và chìm xuống đáy hoàng hôn
Tự dưng muốn ngồi thật lâu ngắm lại tâm hồn
Tìm một lý do để nở nụ cười nhưng tìm thế nào cũng vẫn loay hoay trong vòng chìm-nổi
Cuộc sống đôi khi là bức tranh hồng, đôi khi là bài thơ lỗi
Và tôi….
Nhiều lắm những lần hóa thành cuộn tơ rối những sợi trắng-đen
Tôi đã sai bao nhiêu lần khi bắt con tim dẫu biết yếu mềm vẫn cố sức bon chen
Dẫu biết rằng sẽ đau nhưng cứ muốn ôm khư khư những điều không thể
Cảm giác nào cho những khi vô tình nghe được điều mà người cho rằng khi nghe xong ta sẽ đau nên không bao giờ người kể?
Nó tương tự như những lần ta bước hụt giữa chiêm bao và lao trở về chính ta bằng một cú bắn người
Bao nhiêu đắng cay đổi được một nụ cười
Để được yêu, hạnh phúc và bình yên ta phải trả bao nhiêu những ưu phiền và trăn trở?
Tôi đã từng đưa tay hái giấc tình dang dở
Một mình ngồi đối diện với con tim và bảo rằng tất cả sẽ qua
Cơn tâm chấn dù cấp độ bao nhiêu rồi cũng sẽ đến lúc bão hòa
Dòng chảy thời gian sẽ cuốn đi hết những rong rêu bám hờ, chỉ còn lại những vết hằn trên phiến đá
Đôi lúc hãy buông để thấy những thứ còn lại quanh mình là vô cùng quý giá.
BUÔNG BỎ ĐỂ VUI
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Chợt nhớ về ngày xưa ấy dại khờ.
Một mình ta ngồi bên bờ sông vắng.
Ngẫm về tình người ngọt bùi cay đắng.
Tranh giành nửa đời thua thắng được chi.
Sống vô thường gạt bỏ hết sân si.
Hãy chấp nhận với những gì mình có
Yêu con người thương chúng sinh cây cỏ
Gạt nỗi buồn hãy buông bỏ để vui
Có ích chi khi cứ mãi ngậm ngùi
Ôm quá khứ ta chôn vùi hiện tại
Chuyện tình xưa với nỗi buồn hoa cải
Khi người ta đã đi mãi không về
Còn mình ên ôm ấp mãi lời thề
Ai đã hứa cuối chân đê ngày ấy
Tuổi thanh xuân ta mới tròn mười bẩy
Mới đó mà đã được mấy chục năm
Cuối tháng ba biết em có về thăm
Khu vườn xưa có hương thầm hoa bưởi
Có khi nào thấy trong lòng tiếc nuối
Ký ức ngọt ngào cái tuổi hoa niên.
BUÔNG BỎ
Thơ: Tùng Trần
Buông bỏ đi những gì là thù hận
Đừng trách đời hay oán giận một ai
Số phận ta do tạo hoá an bài
Đời vô thường có vay thì ắt trả
Buông bỏ hết thứ gọi là buồn bã
Gắng chôn vùi tất cả chuyện không vui
Hãy an nhiên mà tồn tại bên đời
Chớ để tâm tới những lời đàm tiếu
Buông bỏ những thiệt thòi từng gánh chịu
Để tâm hồn lắng dịu nỗi bi ai
Vì trên đời vạn vật sẽ đổi thay
Đâu có gì là trường tồn mãi mãi
Buông bỏ cả chữ yếu mềm sợ hãi
Vấp ngã rồi phải học cách đứng lên
Có những điều dù không muốn lãng quên
Cũng đừng nên lấy đó làm gánh nặng.
XẢ BUÔNG
Thơ: Ngạo Thiên
Sống yêu thương như ngàn hoa thơm ngát
Sống ở ác thân xác ta hao mòn
Sống thật lòng đời thắm đẹp tô son
Sống từ bi sẽ thấy đời hạnh phúc
Trăm con sông lúc trong rồi hoá đục
Giống như ta có lúc cũng đổi thay
Đời trải nghiệm nuôi lớn ta từng ngày
Biết xả buông lành thay cho kiếp sống
Đời ngắn ngũi nên đừng chìm trong mộng
Mơ càng nhiều thất vọng lại càng xa
Sống biết đủ an lạc sẽ dung hoà
Đời vô thường bên ta là định luật.
BUÔNG…!!
Thơ: Tùng Trần
Ta buông thả những gì còn sót lại
Nơi tâm hồn quằn quại suốt bao năm
Cứ cho qua chuyện quá khứ lỗi lầm
Để những giọt mưa dầm thôi lã chã
Thời gian trôi sẽ mang đi tất cả
Nỗi u hoài trong dạ bấy lâu nay
Tìm cho mình một lối rẽ ngày mai
Chớ nghĩ suy những gì không tồn tại
Buông hết đi đừng ngập ngừng e ngại
Đời của mình chứ nào phải của ai
Trái đất tròn rồi mỗi thứ đổi thay
Nếu mệt mỏi hãy buông tay người ạ
Cuộc đời người ai không từng vấp ngã
Có giận hờn buồn bã được gì đâu
Sao mãi hoài ôm ấp một niềm đau
Buông thả đi bắt đầu thay kết thúc
Vững vàng lên đừng bao giờ ngã gục
Nếu đủ rồi đến lúc phải buông thôi.
BÀI THƠ: BUÔNG
Thơ: Trần Quế LâmTa thở nhẹ tâm hòa trí rỗng
Những loạn cuồng vọng động trôi xa
Thấy vui khi ngắm trăng tà
Thẩn thơ bên cánh hoa sao dịu dàng.
Truy nguyên lý ẩn tàng sâu sắc
Chữ nhàn thôi trong mắt người xưa
Thì ra tri túc cũng vừa
Lao tâm nhọc trí sớm trưa làm gì.
Hãy rũ bõ đeo chi huyễn cảnh
Giữ trong tâm để lãnh sầu thương
Buông đi tất cả bên đường
Cho thân thông thoáng hết vương bụi trần.
Cầu cho được dự phần siêu thoát
Chút hòa quang mong toát lên đầu
Vậy là mơ mộng quá sâu
Chỉ cần bình ổn quên câu lụy phiền.
BÀI THƠ: AN VUI
Thơ: Nghiêm Trần MinhChốn dương thế lụy phiền chẳng dứt,
Nơi cõi lòng buồn thực cho ra.
Nhìn đời không nỗi xót xa,
Nhẹ nhàng thư thái đời ta yên bình.
Nhìn cảnh đẹp bình minh mỗi sáng,
Xem lại mình suốt quãng đời qua,
Gió sương, cay đắng, mặn mà,...
Đã từng nếm đủ thật là điều hay.
Nay tuổi lớn tháng ngày quý báu,
Dẫn dắt nhiều con cháu theo gương.
Chữ nhân, chữ nghĩa, tình thương,
Câu ca, thi họa muôn phương kế thừa.
Câu tri túc người xưa đã dạy,
Biết đủ rồi mới thấy nhàn an.
Thân mình tâm rộng thênh thang,
Hòa theo thiên lý dặm tràng thảnh thơi.
BÀI THƠ: RŨ BỎ
Thơ: Phạm Thành
Nên rũ bỏ những gì quá khứ
Có việc gì phải giữ trong tâm
Chớ nên đau khổ âm thầm
Nếu mà cốt nhục tình thâm đã đành
Trong cuộc sống cạnh tranh có lúc
Cũng có khi được khúc nhạc vui
Đôi lần cay đắng ngọt bùi
Cũng không tránh được buồn xui não nề
Thời còn trẻ say mê tình ái
Đến bây giờ để lại điều chi
Nào ai níu kéo làm gì
Mà sao lòng dạ lâm ly muộn phiền
Giờ thì những đảo điên bỏ hết
Cho cuộc đời giống hệt như tiên
Bon chen cũng chẳng vì tiền
Thả lòng thi phú thiên nhiên an lành.
THƠ BUÔNG BỎ
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Buông nói dễ nhưng làm thật khó
Dễ mấy ai từ bỏ phù du
Bởi chưa tìm được đường tu
Chấp mê bất ngộ như mù té sông
Buông tạp niệm để lòng thanh thản
Buông sân si, ngạo mạn, tham tàn
Chân như, tịnh nghiệp, bình an
Đó là viễn cảnh niết bàn tại tâm
Buông cuồng nộ để tầm hoan hỷ
Buông phù du, vị kỷ cuộc đời
Buông dần vật chất người ơi!
Đời xem là chốn dạo chơi vô thường
Buông những khúc nghê thường phù phiếm
Buông những lời âu yếm êm tai
Nhìn đời phân biệt đúng sai
Những lời mật ngọt dễ vay lụy phiền
Chúc bạn hữu tìm miền an lạc
Trong cõi lòng dào dạt tin yêu
Đường trần buông bỏ ít nhiều
Nhưng ta nhận được vạn điều lung linh.
BÀI THƠ: TRÚT BỎ
Thơ: Chung Mai
Trong cuộc sống bao điều lo nghĩLuôn rối bời tâm trí chúng ta
Tham sân si ấy hẳn mà
Làm cho vướng bận gần xa đêm ngày
Cứ tự ý mua dây mà buộc
Để rồi mình lại chuốc khổ đau
Con người sống được bao lâu
Trần ai bể khổ chỉ cầu bình an
Hãy trút bỏ cho nhàn thân xác
Tìm bình yên hưởng lạc nhẹ tâm
Niềm vui mới thực sự cần
Tiếng cười thanh thoát muôn phần đáng yêu
Phải chấp nhận những điều bất hạnh
Cả rủi ro tranh cạnh tỵ hiềm
Coi như là lẽ đương nhiên
Ở đời sẽ vậy đừng phiền muộn chi.
THƠ BUÔNG BỎ 2
Thơ: Hải Yến
Đời lắm lúc nghĩ mà chua xót
Bao nhiêu năm mải miết đi tìm
Mong sao cuộc sống bình yên
Cuộc đời phủi hết lụy phiền cũng hay
Để cuộc sống ngày ngày tĩnh trí
Để tâm tư thỏa ý theo ta
Cuộc đời giữa chốn ta - bà
Buồn vui, sướng khổ có là chi đâu
Đời sống được bao lâu ai biết
Mà sân, si luyến tiếc làm chi
Thôi thì buông bỏ, cho đi
Ta ko còn phải nghĩ suy bận lòng
Sống cuộc sống an nhàn, tự tại
Thả hồn vui với lại thiên nhiên
Không còn vương vấn, lụy phiền
Viết thơ gửi tặng bạn hiền làm vui.
BÀI THƠ: BUÔNG BỎ HẾT
Thơ: Lê Thị Hiền
Đời khổ hạnh luôn lo tham vọng
Người ham danh chức trọng quyền cao
Cõi đời du ngoạn được bao
Kim ngân tình ái ai nào mang theo
Dù trong cảnh treo neo bể khổ
Đừng để lòng cám dỗ sân si
Trăm năm dương thế đáng gì
Mai sau cũng bỏ buông đi thôi mà
Sống Trên cõi ta bà là thế
Vướng muộn phiền huynh đệ bon chen
Bạn bè ganh tỵ ghé ghen
Chấp tranh cao thấp sang hèn mà chi
Rồi tới lúc ra đi tất cả
Chốn niết bàn thư tha yên vui
Buông đi thế sự trên đời
Xuống thuyền bát nhã về nơi vĩnh hằng.
BÀI THƠ: NHẸ NHÀNG BUÔNG BỎ
Thơ: Lan Nguyễn
Tâm an định cỏi lòng thanh thoát
Nỗi nhẹ nhàng như toát quanh ta
Nhìn trăng mây nước gần xa
Thấy bao cảnh đẹp ta bà thế gian
Trong cuộc sống muôn vàn thống hận
Được mất rồi số phận phải theo
Đường đi còn lắm gieo neo
Cố vương cho lắm cũng vèo gió bay
Thôi thì hảy buông tay dứt bỏ
Giữ làm chi chỉ khó cho mình
Cầu mong phần số an bình
Để cùng bè bạn thắm tình đổi trao
Tim lắng đọng ngọt ngào thi tứ
Vui câu thơ tình tự luận bàn
Mỗi ngày là một dâng tràn
Trắc bình thả xuống thọ càng thêm lâu.
BÀI THƠ: BUÔNG
Thơ: Vũ Thắm
Buông vai trút gánh nhẹ nhàng
Buông lơi ánh mắt mơ màng nhớ nhung
Buông đàn lỗi phím sai cung
Buông tình rời khỏi tận cùng khổ đau
Buông cho lòng hết nỗi sầu
Buông rơi mảnh áo qua cầu lả lơi
Buông bao cay đắng nghẹn lời
Buông cho số phận duyên đời dở dang
Buông niềm sầu khổ đa mang
Buông bao mơ ước trái ngang cuộc đời
Buông tay thôi nắm người ơi
Buông đi giả dối bởi lời ngọt ngon
Buông bao đau rát tim son
Buông đi thề hẹn mỏi mòn đợi trông
Buông rời xa giấc mơ hồng
Buông đi tất cả thấy lòng an nhiên!!
BUÔNG BỎ
Thơ: Ngạo Thiên
Con đường đời thầm nghĩ bước còn xa
Nhưng ai nhận thấy đang già từng giây
Đời vô thường thấp thoáng áng mây bay
Lúc tan lúc hợp tháng ngày chông chênh
Cuộc đời như sóng nước cuốn lênh đênh
Vui buồn lặng hụp bồng bềnh khơi xa
Này danh vọng này phù phiếm sa hoa
Vui trong được mất khiến ta khổ sầu
Cuộc đời này hạnh phúc có bao lâu
Thương thương ghét ghét trong câu tình đời
Lòng dặn lòng buông bỏ thế gian ơi
Cho tâm nhẹ gánh thảnh thơi an nhàn.
Cái nặng nề nhất mà khiến ta lao tâm tổn sức không phải là một vật nặng đè trên vai, vì như thế thật đơn giản, ta chỉ việc vứt bỏ đi là xong. Mà cái nặng nề ấy chính là tư tưởng, là sự nuối tiếc, là ham muốn, là sự theo đuổi...nhưng ta không đạt được, vậy nên ta trở nên buồn tủi, đau khổ và thậm chí là tuyệt vọng nữa.Thành ngữ có câu: "Tư tưởng không thông đeo bình tông cũng nặng". Quả đúng vậy, khi tâm trạng không thoải mái thì một chiếc bình tông - thứ mà nhẹ nhàng nhất, cũng trở nên nặng nhọc vô cùng.
BUÔNG...là cả một sự quyết tâm và nghị lực chứ không hề đơn giản, thế nhưng khi bạn đã BUÔNG được, trút bỏ được gánh nặng trong lòng, bạn sẽ cảm thấy thật thoải mái, nhẹ nhàng biết bao, lúc đó có lẽ bạn còn nghĩ rằng: "Đời người sống được bao nhiêu, vậy thì tại sao ta cứ phải tự buộc mình, tự làm khổ chính mình".BUÔNG... là cách tốt nhất để ta tránh xa những cám dỗ, những ưu phiền, nuối tiếc và thậm chí là cả sự thù hận nữa. Có như vậy ta mới hướng đến được những điều tốt đẹp hơn, tâm an lạc hơn, thư thái hơn và đương nhiên cũng sẽ hạnh phúc hơn.
Quả đúng vậy đó, khi bạn BUÔNG, bạn sẽ thấy cuộc sống này còn nhiều điều tốt đẹp lắm, nhiều ý nghĩa lắm. BUÔNG không chỉ là một phương thuốc mà còn là một nghệ thuật sống. Tin rằng sau khi đọc xong những bài thơ trên, bạn sẽ cảm thấy nhẹ lòng và yêu đời hơn.
Theo thihuu.com & iini.net
Xem thêm