Những bài thơ ý nghĩa về mẹ gây xúc động lòng con
Lòng mẹ bao la như biển thái bình. Tình mẹ là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc đời này. Hình ảnh người mẹ một đời tảo tần, dầm mưa dãi nắng, hy sinh tất cả vì con... đã đi vào thơ ca từ lâu gợi lên bao cảm xúc trong lòng những người con để nhớ thương và biết ơn về mẹ nhiều hơn.
"Những ai còn mẹ, xin đừng đừng làm mẹ khóc
Khắp thế gian này không gì sánh bằng mẹ đâu"
Con hiểu
Nếu một mai thấy cha già mẹ yếu
Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân
Những lúc ăn mẹ thường hay vung vãi
Hay tự cha không mặc được áo quần.
Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế bồng
Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
Cho con nằm trong nệm ấm, chăn bông.
Cũng có lúc con thường hay trách móc
Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần
Xưa kia bên nôi giờ con sắp ngủ
Chuyện thần tiên mẹ kể mãi không ngưng.
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Con đi góp lá ngàn phương
Đốt lên cho đời tan khói sương
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào
Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
( Trần Trung Ðạo)
Dâng mẹ
Chiều nhung nhớ mây buồn giăng mắc
Vọng quê nghèo ruột thắt từng cơn
Thương về bóng mẹ cô đơn
Chiều chiều tựa cửa mong con mỏi mòn.
Ngày xưa ấy con còn nhỏ bé
Chưa bao giờ xa mẹ tấc gang
Nay con cách trở quan san
Hướng về quê mẹ đôi hàng lệ rơi.
Con xa mẹ một đời thương nhớ
Bóng mẹ già, mình hạc xương mai
Ngày qua tháng rộng, năm dài
Mong con mẹ, những u hoài.
Quê hương đợi ngày về chưa thấy
Để mẹ buồn lau sậy xót xa
Mẹ ơi nước mắt chan hòa
Lời ru của mẹ ngân nga một đời
Con buồn nhớ mẹ, mẹ ơi!.
(Sương Mai)
Ngày xưa có mẹ
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm con muỗng cháo
Khi con đòi ngủ
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con
Ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ
Ngày thêm sợi bạc.
Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Vẫn không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật lên tiếng mẹ
Mẹ là tiếng từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc
Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát
Mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ
Nhưng có một lần mẹ không ngăn con khóc
Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng
Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ.
Chẳng lo gì gió vụt mưa sa
Tháng ngày tuy thiếu bóng cha
Nhưng với con trẻ mẹ là thái dương
Mẹ vất vả trăm đường sớm tối
Vai nặng quằn chẳng nói lời than
Rèm mi lệ nhỏ đôi hàng
Thương con vắng bố mẹ càng yêu hơn
Mẹ đã nuốt tủi hờn gối lẻ
Sống âm thầm cho trẻ trọn vui
Mưa sa bão táp dập vùi
Cướp thời xuân mộng mẹ tôi mất rồi
Nhớ mẹ
Mẹ yêu ơi con ngàn lần xin lỗi
Nửa cuộc đời chưa trả hiếu mẹ cha
Bữa cơm ăn giấc ngủ cũng chỉ là
Trong cuộc sống muôn nhà đều như thế
Mẹ vẫn xem như con còn thơ bé
Vẫn nâng niu lo lắng chẳng nghỉ ngơi
Suốt đời này con nợ mẹ, mẹ ơi!
Nợ nhiều lắm cả đời không trả hết
Ngày hiền mẫu từ tâm thành con viết
Một nét đưa là tựa một bông hoa
Tặng mẹ yêu lưu gửi để làm quà
Tấm lòng con trẻ chỉ mẹ là hiểu rõ.
(Tấn Nguyễn)
Tình mẹ
Con lại viết bài thơ đầy nước mắt
Và những nỗi buồn se thắt mẹ ơi
Ngày còn mẹ cuộc sống chẳng thảnh thơi
Nhưng có mẹ trên đời con vui lắm
Mẹ yêu ơi cả đời luôn gửi gắm
Một tình thương quá sâu nặng bên lòng
Có những ngày gió bấc rét long đong
Mẹ vẫn phải ra đồng ôm mạ cấy
Và những đêm gió mùa làm run rẩy
Mùng chăn mềm đắp đậy bởi thương con
Khi tuổi đời của mẹ lúc còn son
Chẳng trách oán bởi hao mòn nhan sắc
Thời gian trôi năm tháng dài thầm nhắc
Nhất trên đời chỉ có mẹ mà thôi
Thế gian ơi xin ghi mãi tình tôi
Vẫn cuộc sống muôn đời con nhớ mẹ
Nước biển Đông muôn đời dâng nhè nhẹ
Không đong đầy đâu nhé mẹ, mẹ ơi!
(Bình Minh)
Bài thơ: Thương mẹ
Thương nhiều xót thẳm mẹ hiền ơi!
Bão tố cuồng phong gánh cả trời
Nắng đổ thân cò phơi kiệt vắt
Mưa dầm cánh vạc rụng trào rơi
Âm thầm đợi ước người ra trận
Thổn thức chờ mong bố trở đời
Mãi đẹp son ngời hương vợ đảm
Sen hồng ngát toả trỗi rền khơi.
(Nguyễn Thị Tính)
Bài thơ: Con yêu mẹ
Ở bên mẹ vô cùng hạnh phúc
Chẳng lo gì gió vụt mưa sa
Tháng ngày tuy thiếu bóng cha
Nhưng với con trẻ mẹ là thái dương
Mẹ vất vả trăm đường sớm tối
Vai nặng quằn chẳng nói lời than
Rèm mi lệ nhỏ đôi hàng
Thương con vắng bố mẹ càng yêu hơn
Mẹ đã nuốt tủi hờn gối lẻ
Sống âm thầm cho trẻ trọn vui
Mưa sa bão táp dập vùi
Cướp thời xuân mộng mẹ tôi mất rồi.
(Hoa Hiep Le)
Bài thơ: Mẹ ơi con tạ lỗi
Mỗi đông về con nhớ mẹ nơi xa
Căn nhà cũ gió bắc lùa khung cửa
Hứa thăm mẹ mà tháng ngày lần lữa
Để sớm nay buốt lạnh trái tim mình
Nơi xứ người nặng cơm áo mưu sinh
Mải bươn chải nơi dòng đời xuôi ngược
Giấu dòng lệ lòng con thầm ao ước
Có một ngày con được sống bình yên
Buông sân si hỷ nộ lẫn ưu phiền
Về bên mẹ sống đoàn viên hạnh phúc
Mặc gian khó hay tháng ngày tủi nhục
Được quay về bên mái ấm ngày xưa
Mái nhà tranh đêm trăng sáng khóm dừa
Như đứa trẻ nô đùa thời thơ dại
Vẫn còn đó những buổi chiều nắng trải
Sáng dầm mình trong giá lạnh tái tê
Còn nguyên đây lối cũ đợi con về
Chỉ có mẹ tóc xanh giờ sương phủ
Mỗi đông lạnh bầy chim tìm nơi trú
Con oằn mình mỗi giấc ngủ canh thâu
Ở nơi xa lòng đong đếm giọt sầu
Gửi tới mẹ trăm ngàn câu xin lỗi
Con vẫn biết muôn đời mình có tội
Núi Mẫu Sơn mẹ dưỡng dục sinh thành
Để bây giờ nỗi nhớ hoá mong manh
Đành níu lại khoảng trời xanh lòng mẹ.
(Huong Nguyen Thu)
Nhớ mẹ
Mưa rơi thánh thót giọt buồn
Nhớ lời ru mẹ đêm trường nỉ non
Mẹ ơi! Ngày tháng mỏi mòn
Mắt môi giờ đã nhạt son mẹ à.
Mẹ đi về phía trời xa
Ầu ơ mẹ vẫn mượt mà trong con
Con đi về phía hoàng hôn
Chon von từ thuở chân son vào đời.
Miên man về đến cửa người
Bao năm xuôi ngược khóc cười ngả nghiêng
Ngỡ trời đoái phận thuyền quyên
Nào hay vương mãi lụy phiền mẹ ơi.
Giờ đây sóng gió cuộc đời
Cho con hiểu kiếp làm người đa đoan
Đoạn lìa… con bước sang trang
Lời thơ từ ấy sầu loang tím buồn!
Mẹ tôi
Trời mưa chẳng ngại - chân mẹ bước
Tần tảo sớm khuya chẳng kể nhọc nhằn
Bàn tay gầy ốm - đôi mắt sâu hằn
Chỉ muốn cho con được bằng chúng bạn
Rồi xuân qua - rồi tới mùa nắng hạn
Giọt mồ hôi thấm mặn bát cơm trưa
Ngó trong nhà - kẽo kẹt - võng đưa
Mẹ yên lòng vì con đang say giấc..
Rồi hạ qua - rồi tới mùa gió bấc
Tấm lưng còng chắn gió rét đêm đông
Miếng cá miếng canh - mẹ nhịn - mẹ gồng
Con no bụng mẹ ấm lòng biết mấy.
Cả cuộc đời mẹ không cần con thấy
Mẹ chỉ muốn nhìn con sống cảnh yên vui
Biết tự lo thân… không mãi phải sống vùi
Là mẹ đã thỏa lòng mong đợi.
Bài thơ: Con muốn về bên mẹ
Mẹ yêu à con mệt lắm mẹ ơi
Mong bến đỗ cả bầu trời là mẹ
Dẫu cuộc sống và lòng người nặng nhẹ
Rộng vòng tay ôm chặt nhé bên đời
Cuộn dâng trào mà nhói dạ chơi vơi
Bao lam lũ dù rã rời mòn mỏi
Vẫn trọn vẹn tình thương yêu lời nói
Câu à ơi trong đêm gọi mơ về
Có những ngày chân lạc bước mải mê
Bình yên lắm khi cận kề bên mẹ
Đòi nũng nịu thì thầm tai thật khẽ
Tựa ngực mềm ôi thật nhẹ mùi hương
Kìa đông sang hoa rực rỡ phố phường
Tàu cập bến bao vấn vương chờ đợi
Nghe gió thổi biết lạnh kia kịp tới
Dáng hao gầy bỗng vời vợi niềm đau.
Bài thơ: Người đàn bà thứ 2
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi !
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con đuợc yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai…
Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.
Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi !
Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai…
(Phan Thị Vĩnh Hà)
Bài thơ: Viết cho mẹ
Hôm nay con viết vài lời
Gửi mẹ yêu dấu trong đời của con
Với con mẹ mãi còn son
Dù thời gian có xói mòn tuổi xuân
Cảm ơn mẹ những ân cần
Hy sinh tất cả âm thầm vì con
Mẹ người đẹp nhất thế gian
Ngắm mẹ con thấy chứa chan nhựa đời
Thứ tha con nhé mẹ ơi
Những khi con trót lỡ lời mẹ đau
Cảm ơn mẹ những lo âu
Mỗi khi con ốm canh thâu mẹ ngồi
Dù cho mấy chục tuổi rồi
Với mẹ con mãi muôn đời nhỏ con
Môi mẹ không còn màu son
Cũng vì nhường lại cho con môi hồng
Bao la tình mẹ một lòng
Dạt dào nghĩa mẹ biển Đông sóng tràn
Ơn cao như núi ngút ngàn
Bao giờ trả hết muôn vàn công ơn
Cầu mong mẹ mãi bình an
Vui cùng con cháu ngập tràn yêu thương
Soi cho con mọi bước đường
Đời con cần mãi tình thương mẹ hiền.
(Mộc Miên)
St
Xem thêm