Những bài thơ hay về thế gian vô thường của nhà thơ hướng Phật Ngạo Thiên

20/08/2021 | 379

Ngạo Thiên là một gương mặt trẻ trong làng thơ ca Việt Nam nhưng xuyên suốt những tác phẩm thơ ca của anh lại thấm nhuần tư tưởng của đạo phật. Đó chính là điều cuốn hút của anh đối với những độc giả yêu thơ. Những bài thơ này của anh thường bàn về đời người vốn lắm khổ đau, nhiều sóng gió, để vượt qua chúng ta cần phải biết buông bỏ muộn phiền, sống vị tha, yêu thương và sẻ chia với những người xung quanh... thì dần sẽ đắc bình an và hạnh phúc...

Thế gian vô thường

Cuộc đời như áng mây trôi
Ngàn năm nhân thế đắng môi lệ sầu
Đời người sống được bao lâu
Trăm năm rũ bóng huyệt sâu đợi chờ

Đời người như giấc ngủ mơ
Biệt ly không hẹn không chờ đợi ai
Sắc kia thắm đẹp cũng phai
Có ai giữ mãi tiền tài bền lâu

Đời người đi mãi về đâu
Vô thường chi phối âu sầu thế gian
Cuộc đời có hợp có tan
Hỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm

Quay về sống với chân tâm
Hãy như sen trắng giữa đầm ngát hương
Con người sống để yêu thương
Mĩm cười hạnh phúc đoạn trường bi ai...

Bài Thơ: Đời Vô Thường (Tác giả: Ngạo Thiên) - Tiếp Sức Mùa Thi

Hành trang vô thường

Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ
Đến khi nhìn lại, một đời phù vân
Trần gian nơi chốn nợ nần
Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay

Sanh ra tay trắng bàn tay
Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời
Ngỡ rằng đời giống trò chơi
Thắng thua thành bại, một thời đã qua

Bỗng nhiên ta gặp lại ta
Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian
Đời người hết hợp lại tan
Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường
Cuộc đời đừng mãi vấn vương
Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.

Nếu đã là quá khứ
Hãy tha thứ cho nhau
Tất cả những niềm đau
Hãy cho vào quên lãng

Niềm đau thời dĩ vãng
Là vật cản đường đời
Cuộc đời muốn thảnh thơi
Hãy xa rời quá khứ

Cuộc đời là phép thử
Ta phải tự đi qua
Không ai thay ta cả
Thành bại ở nơi ta

Hãy học cách vị tha
Đau khổ sẽ rời xa
Yêu thương lấy tất cả
Hạnh phúc sẽ nở hoa.

Đạo và Đời

Đời là bể khổ…giữa trần gian.
Đạo là tia nắng…chiếu muôn ngàn.
Đời là đau khổ, vô bờ bến.
Đạo là giải thoát…kiếp lầm than.

Đời là địa ngục…giữa trần gian.
Đạo là an lạc…không buộc ràng.
Đạo đời gắng tỏ, rồi buông bỏ.
Thoát miền đau khổ…sống an khang.

Tranh đính đá chữ tâm | Shopee Việt Nam

Chữ Tâm

Con người khi mất, đi nhiệt tâm
Tự thân nhục chí, bước âm thầm
Cuộc đời muôn nẻo, nơi nào tựa
Con người cần lắm…tâm quyết tâm.

Con người khi mất, đi nhân tâm
Bởi thân tham muốn, nên bước lầm
Chạy theo dục vọng, thân muốn có
Hại người hại bạn…mất lương tâm.

Con người cần lắm, sống thành tâm
Yêu thương chân thật, sống ân cần
Điêu ngoa xảo trá, thời gạt bỏ
Miên trường hạnh phúc…tâm đối tâm.

Con người cần lắm, một chân tâm
Sống trong nhân nghĩa, trí đạo tầm
Hoa khai hương thiện, đời thơm ngát
Bến giác tìm về…tâm sáng tâm.

Chữ tâm thầm nghĩ, thế mà hay
Thành bại tuyệt nhiên, bởi chữ này
Nhất tâm chánh ý, thiện khởi phát
Mặc đời sóng gió…dạ chẳng lay.

Rong chơirong-choi

Rong chơi giữa chốn trần đời.
Buồn vui chi giữa, những lời thị phi.
Nhẹ nhàng thoang thoảng chân đi.
Mặc cho thế sự, khinh khi chẳng màng.

Nẻo đời lạc bước chân hoang.
Hận thù chi giữa, muôn ngàn đau thương.
Tơ tình dứt mối tơ vương.
Thong dong nhẹ bước, con đường vô ưu.

Hương đời thoang thoảng đâu đây.
Như mây đùa gió, bụi bay phương nào.
Đời người như giấc chiêm bao.
Buồn vui ngắn ngũi, nghẹn ngào tâm can.

Đông đi xuân đến hạ sang.
Thời gian gõ nhịp, nào màng đợi ai.
Ngày mai rồi lại ngày mai.
Rong chơi dạo bước, tương lai hướng về.

Nhân quả

Trần gian là cõi mộng
Cuộc đời vốn sắc không
Tâm tư mãi bận lòng
Nghĩ chi chuyện đục trong.

Cuộc vui rồi sẽ tàn
Sum họp rồi cũng tan
Tiếc nuối để làm gì
Tất cả rồi cũng đi.

Miệng đời gieo thị phi
Đố kỵ hay so bì
Hại người gieo tiếng ác
Người đời họ khinh khi.

Oán hận để được gì
Tất cả buông hết đi
Tâm tư sẽ nhẹ gánh
Tha thứ là từ bi.

Không tin luật nhân quả
Cuộc sống luôn buông thả
Những nỗi đau nghiệt ngã
Lại trả về chính ta.

nhan-qua

Nếu biết rằng

Nếu biết rằng…đâu mới là tình bạn.
Thì cuộc đời…hoạn nạn sẽ nhận ra.
Sẽ thấy được…là bạn hay là ma.
Giúp đỡ ta…vượt qua bao trở ngại.

Nếu biết rằng…ngày mai mình sẽ chết.
Oán hận kia…có xoá hết được không.
Hay tâm thức…vẫn trông mong rửa hận.
Để lòng mình…nguôi giận mới chịu thôi.

Nếu biết rằng…ngày mai mình sẽ chết.
Đau buồn kia…có quên hết được không.
Hay trong lòng…xin cầu mong được sống.
Làm lại đời…lấp khoảng trống yêu thương.

Có buông đi…những vướng bận đời thường.
Sống vô ưu…không vấn vương tiếc nuối.
Sống yêu thương…không đắm đuối lợi danh.
Sống an lành…không tranh giành quyền lợi.

Nhìn thời gian…nào chờ đợi một ai.
Hãy vui sống…hưởng tháng ngày hạnh phúc.

Đồng tiền

Con người muốn sống…phải có tiền.
Cuộc đời nhiều tiền…sống như tiên.
Đồng tiền cũng là một vực thẳm.
Khiến người đắm đuối…khổ triền miên.

Biết rằng con người… sống vì tiền.
Không tiền cuộc sống…thật chẳng yên.
Vật chất đồng tiền ,phương tiện sống.
Đừng nên mù quáng…hoá đảo điên.

Con người xưa nay…nói đến tiền.
Là vàng là bạc…cũng là tiên.
Đồng tiền mang đến bao ân oán.
Giết hại lẫn nhau…cũng vì tiền.

Có tiền cuộc sống…sẽ ấm no.
Đồng tiền cũng là…một thước đo.
Giúp ta thấy được ,nhân cách sống.
Đừng nên phiền luỵ…mãi âu lo.

Vật chất cuộc đời…đừng mãi lo.
Vui cười mà sống…đừng dày vò.
Sống nên biết đủ ,đời hạnh phúc.
Tiền vàng như núi…cũng thành tro.

Tiền

Nếu dùng tiền…để đi mua vật chất.
Thì đồng tiền…là sức bậc cao sang.
Sống vinh quang…không phải mang đói khổ.
Vì đồng tiền…đi đến chỗ cần mua.

Nếu dùng tiền…để đi mua tình bạn.
Thì cuộc đời…gặp nạn sẽ nhận ra.
Đồng tiền kia…cũng chỉ là vô nghĩa.
Khi hết tiền…ai đếm xỉa đến ta.

Nếu dùng tiền…để đi mua tình cảm.
Khi cạn tiền…ai bảo đảm bên ta.
Vì đồng tiền…không phải là tất cả.
Nghĩa và nhân…cần có ở chính ta.

Nếu dùng tiền…để đi mua tình yêu.
Tình yêu kia…ít hay nhiều chẳng có.
Vì tình yêu…phải có cho và nhận.
Mua bằng tiền…người hết cần cũng xa.

Đồng tiền kia…là giấy mực in ra.
Nó không mua…được tất cả quanh ta.
Vì đồng tiền…luôn luôn có giới hạn.
Tiền là bạn…cũng là nạn bên ta.

Ta hãy là Ta

Cuộc đời ai có cho không ?
Nhân tâm lẽ sống, thật lòng với nhau
Cười người rồi lại khóc sau
Thế thời thay đổi, ai nào hiểu thông
Biển đời có đục có trong
Thị phi vinh nhục, theo dòng chảy xuôi
Hỏi ai tránh được ngậm ngùi
Vui buồn khoảnh khắc, tới lui trong đời
Trăm năm vật đổi sao dời
Ngàn năm nhân thế, đất trời vẫn quay
Cuộc đời ai biết ai hay
Lòng người thay đổi, tháng ngày trôi qua
Trăm năm ta hãy là ta
Vui buồn vẫn sống, như là hôm nay
Yêu thương tay nắm lấy tay
Sống trong hạnh phúc, tháng ngày lặng yên

Vô tư

Đời người sống được nhiêu năm

Thật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai.

Đời người như chuỗi phim dài

Đâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai.

Đời người lắm chuyện bi hài

Người vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian.

Vui buồn rồi cũng chóng tàn

Buồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau.

Thật lòng ta sống cùng nhau

Kẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng.

Dù đời dòng chảy ngược dòng

Khổ đau vẫn sống, mĩm cười vô tư.

Miệng đời nào nuôi ta lớn

Thói đời bạc bẽo, răn dạy ta khôn.

Người đời thích nói sướng mồm

Miệng tạo thêm nghiệp, chẳng phiền để tâm.

Thôi thì ta cứ giả câm

Không nghe không thấy, lỗi lầm thứ tha.

Cuộc đời dể hiểu thôi mà

Nhìn hình đoán chữ, mới là hanh thông.

Tự tâm cởi mở tấm lòng

An nhiên tự tại, cảm thông cho đời.

Ai ơi xin nhắn đôi lời

Đừng vội phán xét, cuộc đời người ta.

Lời xấu từ miệng thốt ra

Nghiệp từ cửa miệng, do ta tạo thành.

Hoa thơm hương ngát vây quanh

Lựa lời mà nói, cho xanh cõi lòng.

Những bài thơ tự học làm người, lời Phật dạy (lục bát)

Phước Thiện

Đời người ngắn ngũi không dài

Sống sao có ích, đêm ngày không lo.

Áo cơm vật chất dày vò

Một vòng lẩn quẫn, khổ cho kiếp người.

Tham lam keo kiệt sinh thời

Làm sao đến được, cõi trời mai sau.

Đam mê danh lợi sang giàu

Tạo thêm duyên nghiệp, dấy vào tấm thân.

Mai này nhắm mắt lìa trần

Hồn đến địa ngục, mắt dần sáng ra.

Thấy rồi lòng mới xót xa

Nhận ra đã muộn, án tra ngục hình.

Làm thiện được phước theo mình

Kiếp sau sẽ được, tái sinh sang giàu.

Hồng Ân Tam Bảo bao la

Pháp quang soi chiếu, thân ta an lành.

Nhân lành quả ngọt đầu cành

Làm thiện được phước, trời xanh thương tình.

An lạc

Yêu thương giúp đỡ mọi người

Lương tâm thánh thiện, miệng cười dễ thương.

Hoạn tai hoạn kiếp tránh đường

Tự thân an lạc, tai ương xa rời.

Sinh thời làm thiện hết đời

Tạo nhiều công đức, phật trời thương cho.

Mai này thân xác thành tro

Hồn về cực lạc, chẳng lo muộn phiền.

Thả hồn dạo bước cõi tiên

Đâu còn chi nữa, ưu phiền thế gian.

Đừng nên

Đừng nên thấy xấu chê bai

Cũng đừng ganh tỵ, người tài hơn ta.

Đừng nên chứng tỏ đa tài

Cũng đừng tranh luận, kẻ say men nồng.

Đừng nên nói những lời ngông

Cũng đừng chữi mắng, cho lòng nhẹ vơi.

Đừng nên oán trách đất trời

Cũng đừng oán hận, cho đời mất vui.

Đừng nên thấy khó mà lùi

Cũng đừng nhục chí, chôn vùi tấm thân.

Đừng nên cứ mãi si sân

Cũng đừng hám lợi, xa dần tình thương.

Đừng nên gần kẻ bất lương

Cũng đừng tư lợi, lầm đường quỷ ma.

Đừng nên ám hại người ta

Cũng đừng nóng giận, mà xa tiếng cười.

Đừng nên trốn việc biếng lười

Cũng đừng ham ngủ, cho người u mê.

Đừng nên thốt tiếng cười chê

Cũng đừng lừa dối, mà thề hứa nhau.

Đừng nên nói những lời đau

Cũng đừng ganh ghét, người giàu hơn ta.

Đừng nên chữi mẹ mắng cha

Cũng đừng chứng tỏ, là ta hơn người.

Đừng nên học tính trêu ngươi

Cũng đừng giàu có, mà cười người ta.

Đừng nên cố chấp ngang tàn

Cũng đừng sĩ diện, ăn sang hơn người.

nhung bai tho phat giao hay

Thương - Ghét

Thương ai thương cả con đường

Ghét ai ghét cả, đời thường quanh ta

Cuộc đời thương ghét đâu xa

Luôn luôn ẩn hiện, bên ta mỗi ngày

Bận lòng chi những đám mây

Hết mưa lại nắng, như ngày thay đêm

Vô tư ta sống êm đềm

Mặc người nhân thế, bên thềm ghét thương.

Bận lòng chi những chuyện ghét thương

Ai thương ai ghét ngẫm cũng thường

Ta sống vô tư cười hạnh phúc

Hờn ghét làm gì để vấn vương.

Cuộc đời bạc bẽo lắm ai ơi

Oán trách nhau chi thế sự đời

Nhân tâm lẽ sống ta cần có

Cho đời phai nhạt giọt sầu rơi.

Đời nghèo nhân thế miệng rẻ khinh

Đời giàu nhân thế lại ghét mình

Cuộc sống ở đời xưa nay vậy

Phiền não làm gì để kém xinh.

Suy ngẫm

Ngồi buồn suy ngẫm…thế sự đời.
Con người lẽ sống…thích rong chơi.
Quên đi ngày mai, tương lai sống.
Cảnh sống sau này…sẽ tả tơi.

Đời người ngắn lắm…đừng mãi chơi.
Sống không mục đích…chỉ khổ đời.
Lang thang khắp nẻo, đời phiêu bạc.
Tương lai mù mịt…lệ mãi rơi.

Một bước chân hoang…lạc nẻo đời.
Cho hồn lạc lõng…giữa trùng khơi.
Sa chân lỡ bước, đời khóc hận.
Ngậm ngùi hối tiếc…lệ tuôn rơi.

Đời người ngắn ngũi…mấy khi vui.
Vui đây buồn đó…thân ngậm ngùi.
Một thoáng buồn vui, chỉ phút chốc.
Nghĩ đến chi nhiều…hãy buông xuôi.

Cuộc đời có vui…hãy cứ vui.
Chân nên bước tới…chớ bước lui.
Mĩm cười vui sống, đời tươi trẻ.
Oán hận đau thương…hãy chôn vùi.

Cuộc đời cần lắm…tiếng yêu thương.
Để lòng sưởi ấm…những đêm trường.
Nhịp đập con tim, hoà nhịp thở.
Cho đời nhựa sống…bớt thê lương.

Nếu

Nếu như bạn không thích
Trước những lời chỉ trích
Cũng đừng xem là địch
Lời đúng thì nghịch tai.

Nếu thấy được lỗi sai
Ta không nên tranh cãi
Quyết tâm mình làm lại
Sửa đổi việc làm sai.

Nếu thật sự có tài
Đường đời chưa nếm trải
Nên chưa gặp thất bại
Miệng chớ đừng ra oai.

Nếu bạn không có tài
Cuộc đời nhiều thất bại
Trước sau đã nếm trải
Kinh nghiệm chẳng thua ai.

Hôm nay ta thất bại
Ngày mai ta làm lại
Có chí việc sẽ thành
Sắt đá cũng thành kim.

Im lặng

Im lặng một phút…để suy tư.
Im lặng thể hiện…tính khiêm từ.
Im lặng lắng nghe, và thấu hiểu.
Im lặng cảm nhận…xét thật hư.

Im lặng nào phải…vì mình hèn.
Im lặng đức tính…chẳng bon chen.
Im lặng tâm bình, luôn suy xét.
Im lặng trải lòng…phân trắng đen.

Im lặng nào phải…kẻ bất tài.
Im lặng suy nghĩ…chẳng ra oai.
Im lặng xét biết, được mọi việc.
Im lặng học hỏi…chẳng kém ai.

Im lặng nào phải…tánh xem thường.
Im lặng chia sẻ…một tình thương.
Im lặng âm thầm, cùng cảm nhận.
Im lặng buông xả…tiếng yêu đương.

Im lặng nào phải…miệng bị câm.
Im lặng tránh được…bao lỗi lầm.
Im lặng tâm bình,đời thư thái.
Im lặng quên đi…oán hờn căm.

Sinh ly tử biệt

Đời người như áng phù vân.
Phất phơ trước gió, khi gần khi xa.
Đời người trong cõi ta bà.
Sinh ly tử biệt, thật là buồn đau.

Ngày thường vui vẻ bên nhau.
Một đêm ngắn ngủi, xa nhau mất rồi.
Tiếng sầu tiếng khóc đơn côi.
Không gian vắng lặng, bồi hồi nhớ nhung.

Cuộc đời đau khổ muôn trùng.
Lệ tràn mi ướt, mịt mùng đau thương.
Tiễn người dòng lệ vấn vương.
Đời người sinh tử, đoạn trường chia ly.

Người ơi đừng mãi sầu bi.
Duyên đời đã hết, chia ly chuyện thường.
Gạt đi dòng lệ đau thương.
Hãy sống cho tốt, con đường tương lai.

Đời người ai biết ngày mai.
Hãy sống vui vẻ, đêm ngày an vui.
Buồn kia ta mãi chôn vùi.
Kiên cường bước tiếp, con đường mai sau

Chạy

Chạy sao thoát khỏi…miệng người đời.
Buông lời mai mỉa…miệng nghiệp khơi.
Dèm pha nói xấu chuyện thường thấy.
Nghĩ đến chi nhiều…hãy buông lơi.

Lòng người khó đoán…hỡi ai ơi.
Ganh ghét hại nhau…thế sự đời.
Chỉ vì ỉch kỷ , lòng đố kỵ.
Hại người hại bạn…quả nghiệp khơi.

Chạy sao thoát được…một chữ tình.
Âu là duyên số…kiếp trùng sinh.
Có duyên có nợ hôm nay gặp.
Trả hết cho xong…chớ luỵ mình.

Chạy sao cho khỏi…bóng với hình.
Nghiệp đời ân oán…kiếp nhân sinh.
Nhân quả duyên nghiệp theo muôn kiếp.
Có vay có trả…hợp lẽ tình.

Cuộc đời ngắn ngũi…đừng khóc than.
Buông xả đau thương…chớ buộc ràng.
Ưu tư sầu muộn tự chuốc khổ.
Đắm đuối mà chi…kẻo muộn màng.

Chạy sao cho khỏi…nhịp thời gian.
Tóc xanh điểm bạc…theo năm tháng.
Sống sao vui khoẻ đời có ích.
An lành hạnh phúc…sống an khang.

Đừng

Đừng để tâm…những lời vô ý thức.
Đừng nóng giận… bực tức vu vơ.
Đừng bận lòng…những thái độ hững hờ.
Đừng tranh cãi…với người hay nóng giận.

Đừng than khóc…khi dòng đời nghiệt ngã.
Đừng oán hận…những việc đã trôi qua.
Đừng thù hận…nên sống biết vị tha.
Đừng luyến tiếc…những gì không còn nữa.

Đừng nhục chí…khi cuộc đời gặp chướng ngại.
Đừng gục ngã…khi đường đời gặp thất bại.
Đừng quyên sinh…khi cuộc đời còn tươi đẹp.
Đừng than khóc…khi duyên tình ra đi.

Đừng sân si…cuộc đời chẳng ích gì.
Đừng quỳ luỵ…để đời họ khinh khi.
Đừng bực tức…những việc chẳng ra chi.
Đừng đau khổ…phiền luỵ giải quyết gì.

Đừng hành ác…để đời mãi sầu bi.
Đừng ngẫm nghĩ…luyến tiếc mãi được gì.
Đừng u mê…chìm đắm mãi sân si.
Đừng tự mãn…giữa dòng đời lắm thị phi.

Lẽ sống

Tình duyên tan hợp…khóc được chi.
Tiếng sầu tiếng khóc…giải quyết gì.
Chấp nhận đau thương đừng oán hận.
Mĩm cười ta sống…chớ sầu bi.

Tiền tài danh vọng…đến rồi đi.
Cứ mãi tranh đua…nhất hay nhì.
Cuộc đời tham vọng được và mất.
Tranh quyền đoạt lợi…mãi sân si.

Đời người ngắn ngũi…đến rồi đi.
Luân hồi sinh tử…ai phân bì.
Giàu nghèo cũng phải đành chấp nhận.
Tiền của bạc ngàn…cũng phải ly.

Cuộc đời là chốn…lắm thị phi.
Cao sang quyền quý…ước làm gì.
Sống sao vui khoẻ đời an lạc.
An lành hạnh phúc…hãy khắc ghi.

Nhẫn

Nhẫn đi khắc chế hung tàn
Tranh đua hơn thiệt, chỉ màng khổ thân
Vương mang oán hận bao lần
Trả vay vay trả, nghiệp trần nặng mang

Bao giờ hết cảnh trái ngang
Oán thù dừng lại, miên man cõi lòng
Nhẫn đi mọi việc cũng xong
Trí nhân hướng thiện, thoát dòng nghiệp duyên.

Nhẫn đi cuộc sống mới bình yên
Tranh cãi nhau chi tự chuốc phiền
Thân tâm an lạc vui vẻ sống
Thế sự cuộc đời cứ thản nhiên

Đừng tự mãn

Con thuyền đời…gặp muôn ngàn sóng dữ.
Thế sự đời…là phép thử chông gai.
Hỏi cuộc đời…ai chưa từng thất bại.
Trải nghiệm đời…từ dại mới có khôn.
Đừng quác mắng…hãy ôn tồn nhã nhặn.
Phân ngọn ngành…và răn dặn đúng sai.
Đừng chê bai…hay mỉa mai kẻ khác.
Chắc gì mình…không dốt nát phạm sai.
Đừng tự mãn…thấy mình tài xuất chúng.
Đừng tâm đắc…mình luôn đúng..người sai.
Hãy suy nghĩ…tâm trải dài thấu đáo.
Để đường đời…luôn mã đáo thành công.

Gắng tu

Kiếp này ta sống khổ đau.
Gắng tu theo đạo, kiếp sau được nhờ.
Làm người đừng mãi thờ ơ.
Sớm nên giác ngộ, đến bờ yêu thương.
Cuộc đời trái đắng lệ vương.
Tương tư sầu muộn, trăm đường khổ đau.
Thật tâm ta sống vì nhau.
Yêu thương giúp đỡ, gởi trao nghĩa tình.
Đừng nên ích kỷ lợi mình.
Để rồi chuốc lấy, án hình ngục lao.
Nghĩa nhân tròn vẹn trước sau.
Dứt đi duyên nghiệp, kiếp sau an nhàn.
Duyên lành phước báu trời ban.
Thoát miền đau khổ, lầm than cuộc đời.

Bến Giác

Cuộc đời cay đắng…dạ đảo điên.
Ưu tư chất chứa…kết não phiền.
Tâm tư nặng gánh đời mệt mỏi.
Một bầu quang cảnh…khổ triền miên.

Con người gặp nhau…bởi chữ duyên.
Xin đừng oán hận…tự chuốc phiền.
Ân ân oán oán bao giờ kết.
Kiếp số con người…bởi nghiệp duyên.

Cuộc đời tu đạo…phải truân chuyên.
Noi gương tâm đức…đạo thánh hiền.
Thoát khỏi u mê đời vọng tưởng.
Đến nơi bến giác…đẹp vô biên.

ngao-thien

............................................

Đọc những bài thơ của Ngạo Thiên khiến độc giả có những cảm xúc thật đặc biệt và như được soi lại chính cuộc đời mình để rồi từ đó có thể thức tỉnh nhận ra những giá trị sống đúng đắn, từ đó sống tích cực hơn, tốt đẹp hơn.


(*) Xem thêm

Bình luận