Những bài thơ đậm chất đời thường
Thơ từ đời mà ra, đời sướng vui hay buồn khổ đều có thể cảm tác thành thơ. Vì thế thơ thường thấm nhuần "vị đời". Nên đọc thơ cũng là một cách để chiêm nghiệm cuộc đời, từ đó trân trọng hơn những gì đang có, để yêu mình, thương người và để sống tốt với nhau hơn...
TA CỨ CƯỜI - (Nguyễn Hưng)
Trong nhân thế chỉ đôi lần ta khóc
Khi chào đời khó nhọc mẹ khai sinh
Lúc song thân tạ thế khuất ánh nhìn
Rồi sẽ sống vì mình mà nở nụ
Cười chua chát dù tim nhàu héo rũ
Cho vui lòng bạn hữu với anh em
Cười mỉm chi trước kỳ thị pha dèm
Ngẩng cao đầu mặc ai xem chướng mắt
Cười khoan dung với những người không thật
Sống hai lòng ngoài mặt giả nghĩa nhân
Cười thứ tha cho những kẻ bất phân
Trộn gia vị mấy lần thêm mắm muối
Cười cay đắng cho chợ đời nửa buổi
Nhiều sắc màu đá cuội lẫn vàng thau
Cười hả hê cho cuộc sống bớt úa màu
Đem thật giả nặn nhàu sai đen trắng
Cười chê chán lòng hờn ghen oán hận
Trước nhu mì sau vạch sẵn mưu mô
Giấu giận hờn sau làn nước mắt khô
Ta vẫn cứ trầm trồ cười nghiêng ngả.
QUÊN LÃNG - (Thanh Hiếu)
Khi vấp ngã đừng lo bạn nhé
Hãy đứng lên bạn sẽ kiên cường
Nhìn về phía trước yêu thương
Mênh mông rộng lớn con đường mở ra
Nếu đã chót sa đà lầm lỗi
Hãy sửa sai khi chuyện vẫn còn
Bỏ qua không tính thiệt hơn
Lương tâm thanh thản cô đơn đẩy lùi
Xin đừng khóc vì sai lầm nữa
Một ngày gần cánh cửa rạng ngời
Kinh nghiệm ta có trong đời
Những ngày kế tiếp đẹp tươi muôn phần
Quên quá khứ làm thân hiện tại
Bao niềm vui sao phải đau buồn
Nước kia đâu có cạn nguồn
Đời người ta hãy luôn luôn mỉm cười.
SUY NGẪM - (Nguyễn Thị Thắm)
Làm người phải sống thẳng ngay
Đừng như con bướm đậu bay vô tình.
Sống sao thật với lòng mình
Đã hứa hẹn phải đinh ninh giữ lời.
Đừng đùa bỡn nhé bạn ơi
Lòng tin đâu phải trò chơi hão huyền
Nó như sợi chỉ nhân duyên
Kết tình bè bạn khắp miền gần xa.
Dối người người sẽ dối ta
Thế nên hãy sống thật thà thì hơn
Đừng như con cá thờn bơn
Suốt đời phải chịu tủi hờn đắng cay.
GIẢN ĐƠN - (An Nhiên)
Nếu có thể đừng than chi số phận
Gạt nỗi buồn vướng bận gió cuốn đi
Đời ngắn lắm yêu thương còn chưa đủ
Sao bận lòng cho những phút sân si
Nếu có thể hãy thả lòng mình nhé
Sống vị tha mạnh mẽ giữa cuộc đời
Bởi vẫn biết cho đi là còn mãi
Tự bằng lòng tâm sẽ được thảnh thơi
Nếu có thể thả hồn nương theo gió
Biết bỏ buông mình sẽ có thật nhiều
Những niềm vui hạnh phúc dù bé nhỏ
Cuộc đời này thanh thản biết bao nhiêu
Nếu có thể giữ cho mình những phút
Khẽ khàng trôi không chút ầm ào
Giữa chợ đời lặng ru bình yên ngủ
Thả muộn phiền theo cánh gió lao xao …
ĐỜI NGƯỜI ĐÂU MẤY LẦN VUI - ( Tùng Trần)
Kiếp con người mỏng manh như là gió
Sống trên đời có được mấy lần vui
Sao phải đau mà không thể mỉm cười
Gắng buông nỗi ngậm ngùi nơi quá khứ
Nếu có thể sao ta không làm thử
Để tâm hồn khắc hai chữ bình an
Cho đôi chân buớc thanh thản nhẹ nhàng
Dù hướng đời có muôn ngàn đá sỏi
Biết nhận sai khi trót gây lầm lỗi
Người ghét ta cũng chớ vội oán hờn
Đừng để mình xem nặng nhẹ thiệt hơn
Thì lệ sẽ chẳng ướt sờn vai áo
Phải mạnh mẽ đương đầu cùng giông bão
Sống chỉ cần chốn nương náo mà thôi
Được cơm no áo ấm cũng vui rồi
Bởi dòng đời còn lắm người cơ nhở
Chốn dương gian chẳng qua là tạm bợ
Tiệc tàn rồi cũng trở lại hư vô
Hãy giữ gìn trân trọng mến thuơng nhau
Vì thời gian chẳng thể nào quay lại.
SỐNG - (Tùng Trần)
Sống phải biết trân trọng từng giây phút
Bởi hững hờ trong chốc lát mà thôi
Sẽ để ta ân hận cả cuộc đời
Mọi hối tiếc ăn năn thời vô nghĩa
Sống phải biết quan tâm và san sẻ
Bỏ ngoài tai lời mai mỉa khinh thường
Mở tấm lòng cho nhận những tình thương
Và đứng lên kiêng cường khi gục ngã
Sống phải biết mình cần chi vội vã
Chớ nghĩ suy rồi buồn bã tâm hồn
Chuyện qua rồi hãy cố gắng vùi chôn
Để nụ cười ung dung cùng thực tại
Sống phải biết không gì là e ngại
Cứ thật lòng đừng dối gạt lừa ai
Sống hôm nay nào biết được ngày mai
Tuy đời ngắn nhưng nghĩa dài vô tận
Sống phải biết còn bao người lận đận
Nên khổ sầu đừng khóc hận oán than
Chớ so bì người khó kẻ giàu sang
Không cần cù nào ai mang ban tặng
Sống phải biết để tâm hồn bình lặng
Được ấm no là may mắn hơn người
Hãy mỉm cười thay nước mắt ai ơi
Nghĩ giản đơn cho cuộc đời hương vị.
DÒNG ĐỜI
Dòng đời lúc nổi lúc chìm
Lúc phiêu dạt, lúc có mình không ta
Lúc đời ngoạn mục thăng hoa
Lúc cay, lúc đắng, lúc xa, lúc gần
Lúc thắng, lúc bại, khổ thân!
Lại có lúc sang đúng chiều chiều sai
Ngày mai lại đúng
Có lúc nằm mơ mong thoát kiếp dại khờ
Lại có lúc không biết sống đến mai
Mà dành củ khoai đến mốt
Khi vinh, khi nhục nên phải biết sống căn cơ
Như âm dương nghịch cảnh đợi chờ
Cho nên muốn trọn kiếp người
Phải tu thân tích đức, phải nuôi chí bền
Khổ công rèn luyện mới nên
Dòng đời hết đục trong liền mênh mông.
Trôi vào bất tận biển Đông
Dòng đời sáng mãi trong ngần vinh quang!
LẼ SỐNG
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đời có ích tệ sống chơi
Ai làm trăm sự cho ta sống
Cớ sao tham sống chỉ hại đời
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đẹp xem ai quyết xây đời
Tự tránh xa hoa nơi đàng điếm
Trần thế không nên sống ham chơi
Vui sao sống đẹp mãi sáng ngời
Ghi dấu sáng danh nghĩa tình đời
Nhân văn ghi chép thiên niên kỷ
Nghĩa tình cao cả với con người.
BÀI HỌC TỪ CUỘC SỐNG
Trong cuộc sống bao buồn vui, cay đắng
Cám ơn đời! Ta học được chữ khôn
Để bỗng thấy mình như thêm lớn
Trong gian nan, vất vả mới sinh tồn
Có thể nhận nhát dao còn ngơ ngác
Máu nhỏ ròng mới thấy biết mình đau
Dạy bài học, rằng ta luôn cảnh giác
Để lần kề, phải trông trước, nhìn sau
Đời nhiều mặt, muôn màu trong cuộc sống
Dạy cho ta học được ít nhiều điều
Được và mất, thấy mất nhiều hơn được
Nên bây giờ chẳng còn được bao nhiêu !
Xin cám ơn cuộc đời ta đang sống
Dạy cho ta học hỏi biết bao điều
Những vực thẳm và dây kia thòng lọng
Luôn chực chờ khi đợi bước chân xiêu
NGHĨ VỀ VỢ - Bình Nguyễn
Tên thường là vợ của ta
Tự là bà xã hiệu là phu nhân
Quanh năm vất vả tảo tần
Chưa hề than vãn cực thân nửa lời
Chưa chồng vợ cũng tuyệt vời
Bao người đeo đuổi bao lời thiết tha
Từ ngày làm vợ của ta
Dần theo năm tháng mà ra nỗi này
Đâu rồi cái nét trang đài?
Đâu rồi vẻ thẹn của ngày hôm qua?
Đâu rồi mái tóc mượt mà?
Đâu rồi vóc liễu thướt tha nhẹ nhàng?
Đâu rồi lời nói dịu dàng?
Đâu rồi ánh mắt mơ màng tuổi hoa?...
Nhận lời làm vợ của ta
Oằn đôi vai gánh xót xa ưu phiền
Phần lo cơm áo gạo tiền
Sợ chồng mình có tình riêng bên ngoài
Nhọc nhằn chín tháng mang thai
Đớn đau vượt cạn cái ngày sinh con
Con đau vợ thức mỏi mòn
Cũng vì thiên chức héo hon úa tàn
Một ngày nhìn lại dung nhan
Vợ nào mà chẳng bàng hoàng xót xa
Còn đâu vóc ngọc thân ngà
Còn đâu nhan sắc từng là mỹ nhân
Còn đâu xao xuyến bâng khuâng
Còn đâu hờn dỗi bao lần vu vơ
Còn đâu ánh mắt mộng mơ
Còn đâu quyến rũ ngẩn ngơ bao chàng!...
Thường tình trong cõi nhân gian
Vợ thường riêng gánh phũ phàng xót xa
Chồng thường mơ tưởng người ta
Vô tình nên để vợ nhà cô liêu
Những khi nắng sớm mưa chiều
Ai người chia sẻ bao điều với ta
Khi mình bệnh tật xót xa
Vợ mình hay có người ta bên mình?
Vợ mình giờ chẳng còn xinh
Sao không nghĩ tại vì mình vì con
Sao không hỏi lúc còn sơn
Ai người đeo đuổi nỉ non ngọt ngào?
Vợ thời má ủng hồng đào
Ai người thương nhớ xuyến xao cõi lòng?
Đã là đạo nghĩa vợ chồng
Đừng gây thương tổn đau lòng vợ ta
Vợ người dẫu đẹp như hoa
Cũng không gắn bó với ta trong đời
Vợ mình là mới tuyệt vời
Che mưa chắn gió cuộc đời bên ta
Niềm vui hạnh phúc đâu xa
Yêu thương trân trọng vợ nhà có ngay
Đã từng hạnh phúc, đắng cay
Đừng vì ảo giác mà thay đổi lòng...
CHỈ CÓ MỘT NƠI - Dinh Pham
Chỉ có một nơi làm lòng ta ấm lại
Là gia đình, là con cái thương yêu !
Là bữa cơm dù thịt cá không nhiều,
Nhung quý nhất trong những điều quý nhất !
Chỉ có một nơi sau một ngày tất bật,
Thân rã rời mệt mỏi mất niềm tin...
Giữa phố đông ta cô độc một mình,
Hãy trở lại với gia đình con cái!
Đó là nơi tình yêu thành huyền thoại,
Ngày vợ chồng thề nguyện mãi thương nhau!
Hứa thủy chung cho đến bạc mái đầu,
Không chia cách dù sang giàu khó khổ!
Đó là nơi con tìm về bến đỗ,
Mẹ ôm con dành dỗ lúc buồn phiền!
Cha nhìn con qua ánh mắt ngọt hiền,
Gia đình đó!....Bạc tiền không mua được!
Chỉ có một nơi trên dòng đời xuôi ngược,
Ta bình yên...là mái ấm gia đình....
MUỐN
Muốn nhìn thấy cầu vồng phải có mưa và nắng
Muốn yêu thương sâu nặng phải có đắng có cay
Muốn vượt qua tháng ngày phải đi qua tuổi trẻ
Muốn có được sức khoẻ phải chăm tập thể thao
Muốn trở thành ngôi sao phải không ngừng học tập
Muốn cuộc đời tự lập phải rèn tính kiên trì
Muốn tự mình bước đi phải không ngừng cố gắng
Dù đời nhiều cay đắng phải nỗ lực vượt qua
Sướng khổ là do ta, tự tâm ta quyết định.
---
NGHĨ CẢNH GIÀ - Nguyễn Thuỳ
Ngày hôm nay, ngồi từ sáng đến trưa
Nhìn ra cổng, không bóng người qua lại
Nắng chói chang làm khô hàng cỏ dại
Cây im lìm chẳng có gió thổi qua
Chuông đồng hồ kêu từng tiếng ngân nga
Lòng cồn cào, mong trời chiều mau tới
Tiếng còi xe, từ rất xa í ới
Tuởng người về, sẽ thấy bớt buồn hơn
Khi một mình, cảm rõ cái cô đơn
Thương người già khi chiều về cô quạnh
Không cháu con, chẳng có ai bên cạnh
Lúc buồn vui, cũng chỉ có riêng mình
Thời bây giờ, các bạn trẻ ngại sinh (đẻ)
Sau này già, sẽ thấy buồn lắm đấy!
Các con lớn, chúng đứa nào cũng vậy
Phải mưu sinh, lo hạnh phúc riêng mình
Để người già, đêm thì ngóng bình minh
Ngày lại mong cho trời chiều nhanh đến
Hãy giành cho nhau những lời thương mến
Để người già, cảm thấy bớt Cô đơn!!!
NGHĨ XA - Nguyễn Thuỳ
Nếu một ngày nào đó bạn già đi
Lúc đó bạn, muốn gì trong cuộc sống?
Tóc thì bạc, chân tay thì lủng củng
Da nhăn nheo, chân chậm, mắt thì mờ
Nhìn mâm cơm ngon mà bạn thờ ơ
Vì răng rụng làm sao ăn được nữa
Đồ thời trang xếp gọn gàng trong tủ
Giày gót cao cất làm kỉ niệm rồi
Khi về già chỉ mong giản đơn thôi
Thấy bản thân mình, luôn luôn mạnh khỏe
Nhìn cháu con ngày lại ngày vui vẻ
Sống chan hoà, tình nghĩa, biết thương nhau
Khi già rồi thì chẳng ước nhiều đâu
Chỉ ước sao các con gần Cha Mẹ
Gần gũi nhau như khi con còn bé
Vì cái câu già trẻ cũng như nhau
Già thì đâu cần phải sống sang giàu
Ăn chẳng ngon, ngủ thì không đủ giấc
Điều mong ước nhỏ nhoi mà hiện thực
Già chỉ mong các con sống cạnh mình
Để mỗi khi thức giấc buổi bình minh
Rồi những khi hoàng hôn mang chiều xuống
Thấy cháu con ở bên mà vui sướng
Bởi người già sợ nhất sống cô đơn!
TÌNH GIÀ (1) - Dinh Pham
Bà ơi, ăn miếng đi bà,
Ráng ăn cho khỏe để mà sống thêm!
Cháo tôi hầm thịt thật mềm,
Tôi nêm mắm muối, rồi nêm chút tình...
Nương nhau chỉ có hai mình,
Sợ ông Trời gọi thình lình ra đi!
Người đi thì chẳng sợ gì,
Tội người ở lại sầu bi đêm ngày!
Ngày xưa tôi uống xỉn say,
Làm bà khổ sở đắng cay trăm chiều!
Thân gầy ngọn gió liêu xiêu,
Có chồng say nhậu chịu nhiều xót xa.....
Trời cho mình sống đến già,
Không sung sướng lắm cũng là hồng ân!
Giàu sang tiền bạc chẳng cần,
Chỉ cần sức khỏe mười phân vẹn mười!
Mỗi khi nhìn thấy bà cười,
Chiều nghiêng nắng đổ bỗng tươi ánh hồng!
Bà ơi, bà có biết không,
Bà là tất cả trong lòng của tôi...
Yêu bà từ thuở nằm nôi,
Đến nay tám chục chưa thôi yêu bà!
TÌNH GIÀ (2) - Dinh Pham
Mình đi một chút nữa thôi,
Nhà thằng Hai sắp tới rồi bà ơi!
Sài Gòn đông đúc khắp nơi,
Khác xa nhiều lắm cái thời mình xưa!
Nhớ quê rợp mát bóng dừa,
Nhớ bà kẽo kẹt võng đưa trưa hè...
Nhớ thời hẹn dưới gốc me,
Gió lay lá rụng, tôi che cho bà!
Dù già - quá khứ không xa,
Năm mươi năm trước như là mới đây!
Thương bà - thương nhất lúc này,
Lưng còng gậy chống tay gầy run run....
Một đời góp gạo nấu chung,
Con năm sáu đứa - muôn trùng khó khăn!
Bà không một tiếng thở than,
Cố vui che giấu hai hàng lệ rơi....
Tôi thầm cảm tạ ông Trời,
Cho bà kết tóc sống đời với tôi!
Bà ơi mình tới nơi rồi,
Hai ba đứa cháu đang ngồi líu lo....
Mệt không, tôi đấm lưng cho
Đời tôi hạnh phúc được lo cho bà!
TÌNH GIÀ (3) - Dinh Pham
Bà ơi đưa chén bà đây,
Để tôi gắp một chén đầy cá kho!
Vợ thằng Hai mới mang cho,
Thương con dâu cũng biết lo mẹ già!
Một đời đây đó bôn ba,
Về già quanh quẩn cửa nhà làm vui!
Chia nhau cay đắng ngọt bùi,
Nhìn đi ngó lại còn tui với bà!
Yêu xưa nay hoá tình già,
Tình già nhưng vẫn mặn mà yêu xưa!
Nhìn bà nằm võng đu đưa,
Dáng còn e ấp thời chưa chung nhà!
Bà ăn thêm nữa nghe bà,
Ăn nhiều một chút để mà sống lâu!
Sống lâu thêm nữa lo âu,
Biết ai đi trước - ai sầu cho ai?
Thương nhau cả một đời dài,
Giận nhau đếm chỉ một vài lần thôi!
Mai kia ai có đi rồi,
Người kia chắc nhớ không thôi… nhớ hoài!
Bà ơi có thấy mỏi vai,
Ăn xong tôi đấm lai rai cho bà!
Tình xưa nay gọi tình già,
Người xưa… nay vẫn mặn mà như xưa!
MẸ VẪN BÔN BA NHỮNG NGÀY GIÁP TẾT - Luôn Hà
Đời của Mẹ vì con tất cả...
Chưa một lần yên ả xác thân
Nuôi con bươn chải xa gần
Miếng cơm manh áo, bước chân khắp cùng
Nặng oằn vai ung dung gánh bước
Giữa chợ đời sau trước bán buôn
Hàng rong Mẹ gánh đi suông
Bán mong phố chợ kiếm nguồn sinh nhai
Mong có bữa ngày dài con đủ
Cơm no lòng nào phú vinh chi
Ngày qua tháng lại vẫn đi
Kiếm phương sinh kế có gì cho con...
Thân già sụm vai còn nặng gánh
Lo đàn con đói, lạnh sớm hôm
Bôn ba dáng Mẹ lom khom
Ôi thương vô hạn ta nhòm mà đau
Xuân cận tết, dãi dầu bươn chải
Mẹ mong tìm của cải lo con
Giá đời Mẹ được lầu son.
Nào đâu Mẹ phải lon ton sớm chiều
Đau lòng lắm con yêu nhân thế
Đời ngoài kia dâu bể vì ai.
Thân cò như Mẹ lê dài
Cho con thanh thản trần ai nên người
Dẫu xuân đến vui tươi khắp nẻo
Mẹ một mình gánh kẽo kẹt vai
Cho con tươi sáng ngày mai
Hôm nay vất vả miệt mài, Mẹ đi
Con nhân thế nhớ vì Mẹ nhé
Mẫu tình thâm vạn lẽ cao vời
Thiêng liêng cao cả Mẹ ơi
Làm con hiếu thảo cả đời chưa xong...
---
LOẠN GIÁO SƯ! - Xuân Huy
(Đông buồn 2021)
Giáo sư lắm kẻ ấm đầu
Nói năng toàn nghĩ - đẩu đâu trên trời :
Nào là bỏ Tết đi thôi
Dân nghèo, nước chẳng được vui, tốn tiền
Có ông ăn nói luyên thuyên
Tăng học phí mới giảm phiền trong dân
Thay chữ viết của cha ông
Sách giáo khoa tăng vài lần mới yên
Đăng ký xe phải làm liền
Mỗi người - mỗi chiếc chắc yên chính quyền ! ....
Đông Đô bằng giả - lấy tiền
Nhiều ông chẳng học lại quyền chức cao
Đã dốt, hay nói tào lao
Hãy xuống dân học: việc nào cũng thông
Không nói, thì cũng thiệt ông
Cho nói, mếu máo ... lại không ra gì
Than ôi ! bệnh sĩ ngu si
Làm nghèo dân tộc - dẹp đi , đừng dùng !!!
---
GIẦU NGHÈO - Nguyễn Thuỳ
Có ông hàng xóm nhà giầu
Xe hơi vài chiếc, nhà lầu mấy căn
Vợ, con ăn mặc lố lăng
Khinh thường kẻ khổ, nói năng hỗn hào
Nhà thì lắm kẻ ra vào
Chủ nào tớ nấy không chào một ai
Rượu vào hắn cứ lai nhai
“Thằng kia nghèo thế, chẳng ai thèm nhìn “
Tôi nghe thấy vậy mà khinh
Giầu như ông ấy chắc gì bằng tôi
Đâu cần phải có xe hơi
Chẳng cần phải tắm bể bơi làm gì
Nhà tôi mát mẻ thế kia
Điều hoà không lắp sợ chi tốn tiền
Nóng thì nhảy xuống tắm tiên
Một mình bơi lội chẳng phiền đến ai
Ăn thì con cá , củ khoai
Đêm mưa soi ếch ,ban ngày bắt cua
Nói ra ông chỉ có thua
Ăn toàn đồ xịn, ung thư phải chào
Ông chỉ được cái tào lao
Có tiền sống gấp ai nào bằng đâu
Chết rồi chôn xuống mồ sâu
Tôi , Ông hai hố bằng nhau thôi à
Sống thời đừng có ba hoa
Khinh người nghèo khó, tạo ra nghiệp mình
Giàu nghèo sống bởi chữ tình
Sau này có chết thiên đình ghi danh !!!
---
YÊU ĐỜI - Huy Cận
Em ơi! Dẫu sống trăm năm
Đến khi chết xuống, anh nằm không yên
Bởi đời đẹp quá đi, em!
Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừa
Yêu đời biết mấy cho vừa
Cả khi cay đắng đời chưa hết tình…
Tiếng gà lại giục bình minh
Đã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào!
Giản đơn chiếc áo mặc vào,
Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trường
Yêu đời trong máu, trong xương
Lòng anh hạt muối đại dương bồi hồi
Quê anh cà nhút mặn mòi
Sinh anh muối mặn yêu đời, đó em….
TỰ SỰ (Lưu Quang Vũ)
Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Những chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ dành cho một riêng ai!
ĐỪNG TƯỞNG
Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ Trên là Sáng cứ Tu là Hiền
Đừng tưởng cứ đẹp là tiên
Cứ nhiều là được cứ tiền là xong
Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc không trông là mù
Đừng tưởng cứ Trọc là Sư
Cứ Vâng là Chịu cứ ừ là Ngoan
Đừng tưởng có của đã sang
Cứ Im lặng tưởng là Vàng nguyên cây
Đừng tưởng cứ uống là say
Cứ chân là bước cứ tay là sờ
Đừng tưởng cứ đợi là chờ
Cứ âm là nhạc cứ thơ là vần
Đừng tưởng cứ Mới là Tân
Cứ Hứa là Chắc cứ Ân là Tình
Đừng tưởng cứ thấp là khinh
Cứ chùa là tĩnh cứ đình là to
Cứ già là hết hồ đồ
Cứ trẻ là chẳng âu lo buồn phiền
Đừng tưởng cứ quyết là nên
Cứ mạnh là thắng cứ mềm là thua
Dưa vàng đừng tưởng đã chua
Sấm rền đừng tưởng sắp mưa ngập trời
Khi vui đừng tưởng chỉ cười
Lúc buồn đừng tưởng chỉ ngồi khóc than
Đừng tưởng cứ nốc là say
Cứ Hứa là Thật, cứ Tay là Cầm
Đừng tưởng cứ giặc – ngoại xâm
Cứ Bè là Bạn, cứ Dân là Lành
Đừng tưởng cứ trời là xanh
Cứ Đất và Nước là thành Quê Hương
Đừng tưởng cứ Lớn là Khôn
Cứ Bé là Dại, cứ Hôn… là Chồng
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười
Chẳng lên thì xuống, chẳng ngồi thì đi
Đừng tưởng sau nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường
Đừng tưởng cứ đẹp là thương
Cứ Xấu là Ghét, cứ Vương là Tình
Đừng tưởng cứ ghế là vinh
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền
Đừng tưởng cứ cố là lên
Cứ lỳ là chắc, cứ Bên là Gần
Đừng tưởng cứ đều là cân
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ
Đừng tưởng cứ vần là thơ
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh
Cứ Tranh là Được, cứ Giành thì Hơn
Đừng tưởng Giàu hết Cô đơn
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo
Đừng tưởng cứ bến là neo
Cứ suối là lội, cứ đèo là qua
Đừng tưởng chồng mẹ là cha
Cứ khóc là khổ cứ la là phiền
Đừng tưởng cứ hét là điên
Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay
Đừng tưởng cứ rượu là say
Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều
Đừng tưởng tỏ tình là yêu
Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư
Đừng tưởng đi là sẽ chơi
Lang thang dạo phố vào nơi hư người
Đừng tưởng vui thì sẽ cười
Đôi hàng nước mắt lệ rơi đầm đìa
Đừng tưởng cứ mực là bia
Bút sa gà chết nhân chia cộng trừ…
Đừng tưởng cứ gió là mưa
Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè
Đừng tưởng cứ hạ là ve
Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn…
Đừng tưởng thu là lá tuôn
Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.
Đừng tưởng cứ Thích là Yêu
Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay
Đừng tưởng tình chẳng lung lay
Chỉ một giấc ngủ, chẳng may … có bầu.
Đừng tưởng cứ cầu là hên,
Nhiều khi gặp hạn, ngồi rên một mình.
Đừng tưởng vua là anh minh,
Nhiều thằng khốn nạn, dân tình lầm than.
Đừng tưởng tìm bạn tri âm,
Là sẽ có kẻ mạn đàm suốt đêm.
Đừng tưởng đời mãi êm đềm,
Nhiều khi dậy sóng, khó kềm bản thân.
Đừng tưởng cười nói ân cần,
Nhiều khi hiểm độc, dần người tan xương.
Đừng tưởng trong lưỡi có đường
Nói lời ngon ngọt mười phương chết người
Đừng tưởng cứ chọc là cười
Nhiều khi nói móc biết cười làm sao ?!!!
Đừng tưởng khó nhọc gian lao
Vượt qua thử thách tự hào lắm thay
Đừng tưởng cứ giỏi là hay
Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần
Đừng tưởng cứ quỳnh là thơm
Nhìn đi nhìn lại hóa ra cúc quỳ
Đừng tưởng mưa gió ầm ì
Ngày thì đã hết trời dần về đêm
Đừng tưởng nắng gió êm đềm
Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng
Đừng tưởng góp sức là chung
Chỉ là lợi dụng lòng tin của người
Đừng tưởng cứ tiến là lên
Cứ lui là xuống, cứ yên là mằn (mần, làm)
Đừng tưởng rằm sẽ có trăng
Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu
Đừng tưởng cứ khóc là sầu
Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng
Đừng tưởng cứ nước là trong
Cứ than là hắc, cứ sao là vàng
Đừng tưởng cứ củi là than
Cứ Quan là Có, cứ Dân là Nghèo_
Đừng tưởng cứ khúc là eo
Cứ lúc là mạc, cứ Sang là Giàu
Đừng tưởng cứ thế là khôn!
Nhiều thằng khốn nạn còn hơn cả mình
Đừng tưởng lời nói là tiền
Có khi là những oán hờn chưa tan
Đừng tưởng dưới đất có vàng
Vàng đâu chả thấy phí tan cuộc đời
Đừng tưởng cứ Nghèo là Hèn
Cứ Sang là Trọng, cứ Tiền là Xong.
Đừng tưởng quan chức là rồng,
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.
Đời người lúc thịnh, lúc suy
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau chua ngọt đã từng
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.
Ở đời nhân nghĩa làm đầu
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi nhớ lấy đừng quên…
TA CỨ TƯỞNG - Bùi Giáng
Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về đất mẹ đều trắng tay
Cuộc đời ta phù du như ngọn gió
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?
Dù dòng đời có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi
Thì người ơi! Xin đừng ganh ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tuyệt vời
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen
Ta là Cát ta sẽ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!
---------
Xem thêm