Chùm thơ về quán vô thường
Vô thường là không có gì thường hằng, tồn tại mãi mà phải thay đổi. Đổi thay từ hình thức đến nội dung, từ vật chất cho đến tinh thần, từ hiện tượng cho đến bản chất. Vô thường là tính chất căn bản của vạn pháp thế gian. Quán chiếu về tính vô thường của vạn vật có công năng trừ diệt si mê, giúp ta giao tiếp ứng và ứng xử với vạn vật bằng tuệ giác, không tham đắm, vướng mắc, để không bị kẹt vào trong đau khổ, mà sống đời lạc an.
QUÁN VÔ THƯỜNG
Quán Vô Thường
để làm chi?
Để ta biết quý giờ ngày tháng năm
Quý nên gieo sạ thiện lành
Hãy hành chuyện tốt
Cứ làm điều vui...
Quán Vô Thường
chẳng để chơi
Mà để biết thật: Kiếp người gang tay
Còn vào ra hơi thở này
Thương yêu chưa đủ
Chớ gây oán thù!
Quán Vô Thường
để mà tu
Thoát ra mộng ảo sa mù khổ đau
Có gì tồn tại bền lâu
Hài lòng, thỏa chí... rồi sau có còn?
Quán Vô Thường
rõ thất tồn
Bội thu, mất mát, vuông tròn, đầy vơi...
Lềnh bềnh, chuyển tiếp, dạt trôi
Đừng buồn đau khóc
Lại ngồi tiếc than...
Quán Vô Thường
để bình tâm
Núi mòn
Sông cạn
Kiếp nhân sinh bèo
Mong manh
Ngắn ngủi
Tan vèo
Đầy cao nặng lớn sớm chiều đã bay...
Quán Vô Thường
Tỉnh giấc say
Thoát mê mà sống tháng ngày
Thường thôi!
NHỊP ĐIỆU CUỘC SỐNG
Một năm trôi vụt qua đời
Ngựa lồng nhịp vó, nụ cười nhịp tim
Thơ còn nhịp với thẳng nghiêng
Tình còn nhịp giấc êm đềm mơ hoa
Bút còn nhịp với ta bà
Tóc còn nhịp với trẻ già bạc xanh
Chân còn nhịp với loanh quanh
Tâm còn nhịp với cõi lành mõ chuông
Thời gian nhịp với vô thường
Dòng trôi vẫn nhịp cùng buồn không tên
Và tôi vẫn nhịp cùng em
Sớm mai thức dậy bỗng thêm tuổi ngày.
QUÁN NIỆM VÔ THƯỜNG
Khỏe thời, tích đức, tu tâm,
Vun trồng cội phúc, trí nhân rạng ngời.
Thiện thì sinh cõi tiên, trời,
Ác thì chịu khổ đời này, đời sau.
Vòng đời ngắn ngủi, bao lâu,
Hiểu ra quy luật, khổ sầu làm chi.
Từ thân, miệng, ý từ bi,
Cứu người, giúp vật, thực thi hạnh lành.
Năm điều đạo đức tịnh thanh,
Làm lành, lánh dữ, thực hành chớ quên.
Bốn ân đức lớn, nguyện đền
Chúng sinh ba cõi, đưa lên đạo vàng.
Nay con nương đấng Pháp Vương,
Học, tu Phật pháp, con đường thảnh thơi.
Thân tâm khỏe mạnh, an vui,
Niết-bàn chứng đắc, rạng ngời tâm linh.
(Trích Quán niệm về vô thường, TT. Thích Nhật Từ)
SÁNG NAY NGỌT ĐẮNG
Đắng còn đọng ở trên môi
Ngọt vừa thấm thía một lời yêu đương
Ngọt cam đắng khổ vô thường
Sáng nay ngọt đắng tân xuân chan hòa.
CHỈ LÀ
An vui đóng đếm từng ngày
Chờ nghe lá rụng thõng tay về nguồn
Chỉ là hạt nước giọt sương
Hòa cùng nhịp sống vô thường, vậy thôi!
NHẠC TRỊNH
Vườn xưa vẫn nhớ cuộc đời
Ướt mi xa dấu mặt trời thiêng liêng
Ôi... xin mặt trời ngủ yên
Tự tình khúc tưởng đã quên vô thường.
SAO VẪN?
Biết kia đây đó vô thường
Mà sao cứ nhặt trên đường của rơi?
Mà sao cứ đếm một, hai
Duyên kia, nợ nọ, nghiệp này không buông?
KIẾM TÌM
Lênh đênh tìm chút điêu tàn
Nền xưa tìm chút huy hoàng vãi rơi
Đất già tìm chút nguẫy ngoi
Bụi đen tìm chút thảnh thơi vô thường.
SỐ
Ba ngàn thế giới hà sa
Mắt nai chớp một sát -na vô thường
Tam bộ nhất bái đêm trường
Nhân duyên thập nhị hoa từng cánh rơi.
SỐNG
Sống chơi cũng lắm nẻo đường
Vĩnh hằng vọc giỡn, vô thường se sua
Sống thật cũng lắm nẻo đua
Hạt cơm manh áo gửi thưa đất trời!
MAI SAU NÀO BIẾT?
Đã hay cuộc sống vô thường
Gặp nhau tay bắt mặt mừng mà chơi
Ngữ ngôn lưu chút với đời
Mai sau nào biết nổi trôi phương nào?
ẤP Ủ
Phù du hâm nóng tình dài
Vô thường ấp ủ thiên thai mập mờ
Sớm khuya nhặt nhạnh giấc mơ
Góp gom ý nguyện nằm chờ nghe chuông.
NGHỈ ĐI!
Nghỉ đi
Ngồi đó nghe đàn
Lăng xăng chi lắm bạc vàng cũng trôi
Nghỉ đi
Nghe tiếng đàn tôi
Tranh giành lợi lạc cũng rồi theo mây
Nghỉ đi
Phiên khúc nhạc này
Gọi tâm lắng đọng mà quay về mình
Nghỉ đi
Nghe thấm nhạc tình
Đan tay xuống bãi trên gành yêu thương
Nghỉ đi
Danh vọng khói sương
Oán thù đối đãi
Vô thường quá thôi
Nghỉ đi
Vài phút cho đời
Nhạc reo
Tỉnh giác
Vui cười với nhau
Nghỉ đi
Giờ phút nhiệm mầu
Ta thương ta đã dãi dầu bon chen
Nghỉ đi
Giây phút thiêng liêng
Quay về
Nghe khúc nhạc thiền tâm ta
Nghỉ đi
Nhớ trẻ ngẫm già
Ngày mai ngắn ngủi
Ngắm hoa
Nghe đàn...
NÂNG CÕI VÔ THƯỜNG
Còn em nâng chút hình hài
Phù du câu hát
Tàn phai tiếng đờn
Thì thầm bào ảnh ngoa ngôn
Hão huyền nét họa
Chập chờn hư danh
Còn em nâng chút bóng xanh
Nắng soi tóc bạc óng tình xa xưa
Cuộc chơi đâu chỉ để đùa
Còn nghe nước mắt chen mưa cõi buồn
Còn em nâng chút dỗi hờn
Tháng ngày dầm dãi gió sương phong trần
Em còn nâng chút ăn năn
Thờ ơ quay lại tôi còn niềm vui
Còn em nâng bóng mòn vơi
Thả buông vỡ xuống dòng đời chia ly
Còn tôi như cánh chim bay
Đường xa tít tắp gọi bầy hư không...
Còn ai nâng chút phách vong
Trái tim nủng nịu bụi hồng bám vương
Tôi nâng niu cõi vô thường
Lắng nghe tâm hát lời thương thiên đàng.
Theo phatgiao.org.vn
Xem thêm