"Chỉ để lòng được xót xa" - Nỗi niềm của Sư Minh Niệm trong đại dịch

31/07/2021 | 502

Qua những vần thơ bộc bạch từ đáy lòng của Sư Minh Niệm trong đại dịch covid, chúng ta cũng có thể nhận được những bài học quý giá trong cuộc đời. Nghe sao bùi ngùi, thương mình, thương chúng sinh khắp muôn nơi.

CHỈ ĐỂ LÒNG ĐƯỢC XÓT XA

Còn biết đứng nơi đâu trong cuộc đời này

khi loay hoay bên nào cũng chỉ toàn là bóng tối

Khi đau thương bắt đầu không phải từ giông bão bên ngoài ập tới

mà từ trái tim giữa những con người không còn biết rung động, xót xa…

Chẳng biết tự bao giờ thấy mình bất lực trước những chuyện xảy ra

Chẳng biết tự bao giờ chẳng muốn can dự vào bất cứ điều gì ngang trái

Những ngày này bỗng thèm đi đâu thật xa, nhẹ buông, cho trái tim bình yên trở lại

Những ngày này bỗng muốn chất vấn thật gắt với chính mình

rằng ta đang làm gì chốn đây?

Lạnh lùng nhìn hạnh phúc mỗi ngày âm thầm trôi tuột qua từng kẽ tay

Lạnh lùng vắt cạn buồng tim để lao theo hạnh phúc mong manh đến không còn giọt nước mắt nào rơi xuống

Lạnh lùng bước giữa dòng người như kẻ mộng du không biết đi đâu về đâu trên từng con phố

Lạnh lùng ghì chặt ước vọng chưa thành mà quên mất trần gian vẫn còn chìm trong bão tố

Lạnh lùng mỗi khi chạm mặt chính mình sợ phải nhìn lại cuộc hành trình đến cuộc đời này tự bao lâu

Đêm nay ngồi trước hiên nhà, rùng mình thấy dòng người tan biến đi đâu

Thành phố hoang vu như bộ phim kinh dị dựng lên trong ngày tận thế

Giãn cách xã hội khiến những điều bình thường mà đột nhiên không thể

Một tách cà phê quán quen, ngồi cạnh nhau thật lâu hàn huyên, kể lể

Dạo qua ngõ trước nhà, cười chào những gương mặt thật thà thân quen…

Không thể đi đâu, không thể làm gì, không thể cùng ai, chỉ còn biết ngồi yên

Nghe lại radio những bài từ trái tim thật an nhiên như tìm ra điểm tựa

Một thoáng nỗi lo: nếu một mai loài người trên trần gian sẽ không còn nữa

những người thân yêu tan biến đi, những kẻ đối nghịch cũng lên đường lần lượt

thì sống để làm gì, phấn đấu cho điều gì, và hạnh phúc nào khi còn lại riêng ta

Bỏ mặc hết ngày mai và cả niềm đau cho giây phút linh hồn và thể xác hòa ca

Giây phút thấy mình cũng chính là thế giới ngoài kia đang ngổn ngang, biến động

Giây phút khát khao được yêu thương, khát khao được chạm sâu vào sự sống

Giây phút tựa vào tim, bước ra từ một kiếp rong chơi quá lâu trong cõi mộng

Giây phút nhìn xuống mặt đường, thèm thấy mặt người, chỉ để lòng được xót xa…

- Minh Niệm -


(*) Xem thêm

Bình luận