Chùm mẩu chuyện hài hước lầy lội cười "rụng răng"
Mỗi khi buồn, bạn hãy đọc những câu chuyện hài hước vì đây là một cách tuyệt vời giúp chúng ta xả stress và có được những tiếng cười sảng khoái, rồi bao muộn phiền sẽ vơi đi. Khi tinh thần dễ chịu hơn, và đầu óc tỉnh táo sẽ có thể nảy sinh ra giải pháp hữu hiệu giải quyết vấn đề đấy nhé. Hay chỉ đơn giản là cười lên cho đời thanh thản hơn.
1. Bị điên!
Sáng nay ô tô bị xịt lốp ngay sát rào bệnh viện tâm thần TW, kích xe lên tháo bánh thay lốp, lóng ngóng thế quái nào mình đá văng hết cả 4 con ốc rơi lọt xuống khe rãnh cống vỉa hè, không thể lấy lên được .
Đang bối rối thì một bệnh nhân trong đám tâm thần đang hóng trong hàng rào bệnh viện nói ra: ông tháo mỗi bánh 1 ốc, lắp vào rồi chạy đến xưởng .
Mình trợn tròn mắt, hỏi: Sao ông thông minh thế mà lại ở đây?
Bệnh nhân trả lời: tôi ở đây vì bị điên chứ không phải vì bị ngu !!!
2. Tặng hoa
Hai người bạn hỏi thăm nhau:
- Tối qua, cậu đến nhà nàng chơi vui vẻ chứ?
- Ừ, tớ đứng dưới cửa sổ nhà nàng hát tình ca và cô ấy ném xuống cho tớ một cành hoa...
- Lãng mạn quá, thế còn đầu cậu bị sao thế?
- À... vì cô ấy đãng trí không... rút cành hoa ra khỏi bình!
3. Ai đúng nhỉ?
Trong cuộc thi đố em, ngoài những câu hỏi về văn hóa còn có các câu hỏi về kiến thức. Giáo viên điều khiển chương trình chậm rãi bốc câu hỏi lên đọc:
- Theo em, người Việt Nam đầu tiên bay vào không gian là ai?
- Re…eeng! Re…eeng!
- Mời đội A.
- Thưa thầy, đó là Từ Thức lên không gian và đã lạc động Thiên Tai…
- Mời đội B.
- Thưa thầy, đó là Thánh Giống cưỡi ngựa bay trước ạ.
Bư đứng bên ngoài bổ sung:
- Trật lất, đó là chú Cuội đã bay lên cung trăng ngồi ôm gốc đa lâu lắm rồi chứ bộ!
Người điều khiển chương trình ???
4. Không cần bánh xe
Một người để xe ở ngoài sân. Để đề phòng kẻ cắp lấy mất bộ phận gì đó, anh ta dán thông báo.
Trên tờ giấy ghi: “Thùng xăng không còn giọt nào, các đồng hồ đo đều không có, động cơ đã bị lấy mất”.
Sáng hôm sau, anh ta ra chỗ để xe thì thấy bánh xe không còn. Bên cạnh tờ thông báo của anh ta có một tờ giấy khác ghi: “Vậy ông còn cần đến bánh xe làm gì?”
5. Kén rể lười
Người con gái nhà giàu nọ rất đẹp, trong làng bao nhiêu đám hỏi chẳng ai lấy được. Ấy là vì lão bố đưa ra một điều kiện rất dễ, mà cũng rất khó: ai lười nhất thì gả! Các anh chàng lười gần xa đến thi tài, rối cuộc cũng chẳng anh nào hơn anh nào, thành ra lão chưa kén được ông rể vừa ý. Lão phiền muộn, than thở, cho con gái mình cao số.
Một hôm, lão ngồi trên sập gụ, thấy một chàng trai không biết từ đâu đến, cứ đi giật lùi từ cổng vào. Hỏi thì nói là xin đến thử tài. Thấy cung cách kỳ dị như thế, lão phì cười, hỏi:
- Ngoảnh mặt lại đây xem nào! Ði đứng kiểu gì mà lạ lùng vậy?
Anh chàng vẫn không ngoảnh mặt lại, nói:
- Ông không bằng lòng cho tôi lấy con gái ông thì tôi cứ thế này mà đi ra, khỏi mấy công quay người lại.
Bấy giờ lão mới vỡ lẽ: anh chàng này quả thật không ai có thể lười hơn. Bèn gả con gái cho.
6. Vova trong giờ kể chuyện
Cô giáo đang đọc truyện “Ba chú heo con” cho các bé nghe đến đoạn một chú heo gặp bác nông dân và xin rơm:
- Bác ơi, cho cháu xin ít rơm nhé!
Cô giáo ngừng lại hỏi Vova:
- Con có biết bác nông dân nói gì không?
Vova :
- Thưa cô, bác ấy bảo: “Trời ơi! Một con heo biết nói!”.
- Cô giáo tức đỏ mặt, vừa học bài “Sự tích bánh chưng, bánh dày”, Cô lại hỏi tiếp:
-Thế em có biết bánh chưng có từ bao giờ không?
- Tính theo mùa thì có từ giáp Tết, tính theo ngày thì có tại hàng quà sáng lúc 5 giờ ạ!
Cô giáo tức không chịu được liền mắng :
- Em có biết tuần này đã bị điểm 2 lần thứ ba rồi không? Vova :
- Thưa cô, em đã hiểu ý nghĩa câu: “Ghét của nào trời trao của ấy”.
7. Đùa dai
Một sinh viên năm thứ nhất vào thăm bác ở Hà nội đúng lúc bác đang ăn cơm
- Cháu chào bác ạ
- À, cháu đấy à? Ăn cơm chưa?
- Dạ cháu chưa ăn ạ
- Cháu cứ đùa, bác là bác hỏi thật đấy
- Dạ cháu chưa ăn thật ạ
- Thằng này, chỉ được cái đùa dai. Thế ăn thật chưa?
- dạ cháu chưa ăn thật mà
- Uhm.. bác có lòng thành hỏi thật mà mày cứ đùa với bác hòai. Bác hỏi lần nữa nhé: ăn thật hay chưa nào?
- Dạ cháu ăn rồi ạ
- Ừ có thế chứ, phải thật thà vậy chứ
8. Hên dễ sợ
Một bà hớn hở chạy sang nhà hàng xóm khoe: “Ông xã nhà tôi hên dễ sợ hai bác ạ!”
- Có chuyện gì vậy hả bà?
- Ông ấy mới mua bảo hiểm tai nạn hôm qua. Hôm nay đã có một cục gạch rơi trúng đầu.
- !!!!!
9. Cười lên đi
Hai người đàn ông say xỉn đang đi ngoài đường, chợt người này nói với người kia: “Anh cố cười lên đi, chúng ta sắp đi ngang qua đồn cảnh sát rồi”. Một lát sau người này lại nói: “Thôi, anh không cần cười nữa đâu, chúng ta đang ở trong đồn rồi”.
10. Bài học đau đớn
Trước cổng thiên đàng, Thánh Peter đang tra cuốnsổ lớn xem người vừa đến có xứng đáng được chấp nhận không. Sau mộthồi, Thánh nhíu mày nói:
- Không có gì xấu xa trong cuộc đời của anh,nhưng anh cũng chưa làm điều gì thực sự tốt đẹp. Nếu anh chỉ rađược một điều tốt đẹp mà anh đã làm thì ta chấp nhận.
Anh chàng hào hứng kể ngay:
- Con đang lái xe trên đường bỗng thấy một nhómcôn đồ khoảng 50-tên đang tấn công một cô gái tội nghiệp. Con dừnglại, dùng cờ-lê đập một phát làm tên cầm đầu to lớn ngã xuống. Sauđó, con quay sang đồng bọn của hắn, đang vây xung quanh và quát to:
- Hãy để cho cô gái vô tội này được yên! Cút đitrước khi tao dạy cho tất cả bọn bay một bài học đau đớn!
- Thật ư? Thế con đã dạy cho chúng bài học đóchưa? – Thánh Peter cảm động hỏi.
- Dạ rồi, chỉ mới cách đây… 2 phút thôi ạ!
11. Gần mực thì đen
Bác sĩ tâm lý lừng danh đến thăm khu điều dưỡng bệnh nhân tâm thần. Vào một phòng, ông ngẩng đầu lên và thấy trên trần có một người bệnh bám cả hai tay hai chân vào xà nhà.
Bác sĩ hỏi y tá trực phòng:
- Anh ta bị làm sao thế?
- Hắn bị bệnh hoang tưởng, tự coi mình là cái bóng đèn...
- Ừ! Tôi thấy rõ rồi... Nhưng phải có cách bắt hắn xuống, kẻo ngã bị thương thì rày rà to cho uy tín của bệnh viện ta.
- Vâng, nhưng hắn mà xuống thì gian phòng này sẽ tối ạ!
-???
12. Bố ai giỏi hơn
Ba cậu bé nói chuyện với nhau. Cậu bé thứ nhất nói: "Bố tớ chạy nhanh nhất. Ông bắn một mũi tên và chạy về đích trước nó".
Cậu thứ hai: - Bố tớ là thợ săn, ông bắn nhầm một phát súng vào bạn săn, sau đó còn kịp chạy đến kéo ông kia tránh viên đạn.
Cậu bé thứ ba nghe xong, bĩu môi nói: - Bố tớ là một nhân viên Nhà nước. Ông hết giờ làm việc lúc 5h chiều và về đến nhà lúc 4h15.
13. Mua kính
Anh nọ dốt đặc cán mai, thấy các ông già bà cả mang kính xem sách, bắt chước ra chợ hỏi mua một đôi. Vào hiệu, bảo chủ hiệu đem ra cho anh ta chọn.
Anh ta đeo kính vào, lấy cuốn lịch đem theo ra xem, xem xong lại bảo chủ hiệu cho chọn đôi khác. Chủ hiệu chiều ý, chọn cho anh ta năm sáu đôi, nhưng đôi nào anh ta cũng không ưng ý. Chủ hiệu bèn chọn một đôi tốt nhất trong hiệu đưa ra. Anh ta đeo vào, lại lấy cuốn lịch ra xem, vẫn lắc đầu chê xấu. Chủ hiệu lấy làm lạ, liếc thấy anh ta cầm cuốn lịch ngược mà xem, sinh nghi, liền hỏi:
- Sao đôi nào cũng chê xấu cả?
Anh ta đáp:
- Xấu thì bảo xấu chứ sao! Kính tốt thì tôi đã xem chữ được rồi!
Chủ hiệu nói:
- Hay là ông không biết chữ?
Anh ta đáp:
- Biết chữ thì đã không cần mua kính.
14. Sự khác nhau
Tổng thống Mỹ và thủ tướng Việt Nam nói chuyện với nhau. Tổng thống Mỹ nói:
- Ở Mỹ công nhân làm được mỗi tháng khoảng $1500 nhưng chỉ cần chi $500 là bảo đảm cuộc sống
- Trời, vậy họ làm gì với số tiền còn lại?
- À đó là việc riêng của họ, chúng tôi không quan tâm, thế ở VN thì sao?
- Ở VN chúng tôi lương công chức khoảng 800 ngàn VND và mỗi tháng cần khoảng 4 triệu VND thì mới đủ chi
- Trời, vậy họ kiếm đâu ra phần còn lại?
- À đó là việc riêng của họ, chúng tôi không quan tâm???!!!
15. Chết cả đời người
Một ông đi du học ngoại quốc trở về với văn bằng tiến sĩ, nào văn chương, nào sử ký, nào pháp luật, nào kinh tế học, nào xã hội học, nào triết học, ngoài ra có cả phần y khoa bác sĩ và bằng kỹ sư cầu cống nữa. Bởi thế thiên hạ gọi ông là một “Bác học”. Nhưng người đời trọng ông bao nhiêu, thì ông lên mặt bấy nhiêu. Thậm chí với ai ông cũng chê là dốt, và ngồi với ai, dù người ấy là người cùng nước ông cũng thao thao xổ ra những tiếng ngoại quốc và những tiếng ngoại quốc…
Bữa nọ, nhà “Bác học” đáng kính phải qua một con sông rộng bằng chiếc thuyền tam bản. Thấy anh lái đò vừa chèo vừa nghêu ngao hát, ông nhổ nước miếng xuống sông đánh phì rồi hỏi:
Anh cũng biết văn nghệ nữa à?
Anh lái đò lễ phép:
Thưa ông tôi chỉ có biết chèo đò, chớ đâu có biết văn nghệ là cái gì?
Nhà bác học nói:
Văn nghệ mà anh không biết thì anh chết nửa đời người rồi. À mà anh có biết tiếng Anh hay tiếng Pháp gì không, có biết chính trị là gì không?
Dạ, không biết!
Thế thì anh chết nửa đời người nữa rồi.
Vậy anh có biết sử ký, pháp luật, kinh tế và khoa học gì không?
Dạ thưa ông, tôi đã nói tôi là dân ngu khu đen, chỉ biết chèo đò kiếm ăn, chớ không biết gì cả…
Không biết thật sao, trời ơi như thế thì anh cũng chết nửa đời người nữa vậy!
Nói đến đây ông định thuyết thêm, nhưng trời bỗng thình lình nổi gió, nước sông cuộn sóng lên ầm ầm, mà thuyền mới lênh đênh ra giữa sông. Anh lái đò sợ một mình chèo không kịp bến, muốn nhờ nhà bác học giúp đỡ một tay cho mau chóng thoát hiểm, nên hỏi:
Dạ thưa ông biết chèo không ạ?
Nhà bác học la:
Hứ, cái anh này, chèo, tôi đâu có biết!
Anh lái đò vừa chống chỏi với phong ba, vừa cười bảo:
Dạ thì hôm nay ông chết nửa đời người rồi đấy!
Nhà bác học ta lúc đó mới cảm thấy nóng mặt nóng tay, nhưng rồi sóng càng to, thuyền càng bị đánh, bị nước ào ạt tràn vào, biết không thể nào tránh khỏi bị đắm giữa sông sâu, sóng cả, anh lái đò hốt hoảng hỏi:
Chết, chết. Thưa ông, ông biết lội (bơi) không ạ!
Nhà bác học tái xanh mặt mày lại:
Dạ thưa anh, tôi không biết lội, lạy anh, anh cứu tôi, không thì tôi nguy mất!
Anh lái đò nhìn nhà bác học đáp:
Không biết lội nữa à! Chèng đéc ơi, thế thì hôm nay ông chết cả đời người, còn gì?
Theo truyencuoihay.vn
Xem thêm