Tiểu soái ca bế em đi ăn xin vì thương mẹ
Những ngày mùa đông rét buốt cuối năm 2020 trên đường phố Sài Gòn có một cậu bé ăn xin dáng người nhỏ nhắn nhưng có gương mặt sáng và nụ cười hiền, bế em trai nhỏ trên tay ôm em đi lang thang khắp nơi xin sự giúp đỡ. Hình ảnh đó đã gợi lên bao thương cảm cho cộng đồng.
Sài Gòn về đêm rực sáng, nhưng lại lu mờ trước nụ cười của cậu bé “ăn xin”. Nhưng đằng sau gương mặt sáng đó là cả một câu chuyện buồn.
Giữa những dòng xe chen chúc trong đêm muộn, ai cũng vội vã về nhà, có hai cậu bé ôm nhau bên vệ đường, bên cạnh là mấy bịch bánh, mấy hộp sữa vừa được cho. Cậu anh xé gói bánh, rồi đưa cho cậu em, hai anh em nhìn nhau trìu mến. Cậu bé ấy là Trần Văn Cường (sinh năm 2008, ngụ tại huyện Bình Chánh). Mỗi ngày, khoảng 5, 6 giờ chiều, Cường sẽ bế theo em trai là Trần Thụ Minh (sinh năm 2019), bắt xe bus từ chợ Bà Lát (huyện Bình Chánh) lên đến ngã tư trên đường Lê Đại Hành, quận 11 để xin ăn.
Đoạn đường xa, cậu em vừa 2 tuổi kháu khỉnh, vậy mà em vẫn rất chiều chuộng và nhẹ nhàng. Cách đây hơn hai năm, Cường sống tại An Giang với dì ruột, được đi học như bạn bè cùng trang lứa, lúc đấy hoàn cảnh gia đình còn ổn định. Sóng gió ập đến, nhiều câu chuyện xảy ra, ba Cường vướng vào vòng lao lý, để lại một mình mẹ em nuôi 3 người con, và cả Thụ Minh đang còn nằm trong bụng. Ngày Thụ Minh chào đời, Cường cũng rời quê, bỏ ngang lớp 4 rồi lên Sài Gòn phụ mẹ trông em, để mẹ đi làm, kiếm tiền lo cho gia đình. Sau đó, sức khỏe của mẹ em yếu dần, cộng việc trở nên bấp bênh, cuộc sống vốn khó khăn này càng nặng nề hơn nữa.
Thương mẹ, Cường bắt đầu đi kiếm tiền bằng việc phụ giúp ở các quán cơm, nhưng vì phải mang theo Minh nên không thể làm tốt được. Vậy rồi, mượn cớ xuống làm ở quán cơm, cứ tối đến em lại trốn mẹ đi tận trong thành phố, ngồi bên vệ đường để xin tiền. “Lúc đầu em đi em cũng thấy ngại với sợ lắm, sợ vì đi xa, không quen biết ai và không có gì để liên lạc, còn ngại thì em ngại người quen của ba mẹ nhìn thấy, rồi người ta nói mẹ em này kia nữa. Cũng vì thương mẹ nên em mới làm’ – Cường nói.
‘Em và Minh đi từ Bình Chánh lên đây (quận 1) mất khoảng 1 tiếng đồng hồ, em Minh ở nhà quậy phá lắm, nhưng mà đi ra đường với em thì ngoan hơn một chút, cũng may là em ấy chỉ phá trên tay em chứ không có đòi chạy đi lung tung’ – Cường vừa ôm em vừa nói.
Thời gian đầu đi xin, Cường còn dắt theo một em gái 5 tuổi, nhưng hiện tại đã được gửi về An Giang sống với dì. Một người mẹ dám để ba đứa con còn rất nhỏ dắt díu nhau ra những con phố đông đúc ở Sài Gòn xin ăn, giữa những dòng xe đông nghẹt đã nhận không biết bao phán xét của người đời, nhưng đã mấy ai biết về câu chuyện đằng sau.
Cường nhớ lại hồi đầu mình giấu mẹ đi xin, khi mẹ biết thì khóc nấc, đánh và cấm không cho đi nữa. Nhưng hạn tiền nhà gần đến, chi tiêu thiếu hụt, có mỗi chiếc điện thoại mua trả góp vẫn chưa xong cũng phải cầm đi khi bé Minh lên cơn sốt cao, phải chữa ở viện. Vậy là em thuyết phục mẹ, mãi thì mọi chuyện cũng được chấp nhận.
‘Có mấy đêm thằng Cường về trễ, tôi cứ ngồi khóc mà không ngủ được, sáng vẫn phải đi làm kiếm tiền, ở trong công ty mà đứng muốn không vững, mãi cho đến khi chị kế bên nhà trọ cho hay là bé về rồi thì mới yên tâm. Mình cũng thương con đứt ruột, nhưng mà vì hoàn cảnh của mình, mình phải cắn răng mà chấp nhận’ – chị Út kể lại.
Cường học giỏi, từ hồi em lên Sài Gòn sống, thầy giáo ở quê hay nhờ dì em gọi lên bảo em về quê đi học lại, nhưng mà em không về, vì em không thể bỏ lại mẹ một mình. Nói như vậy, nhưng không có nghĩa là em không muốn đi học. ‘Ước mơ của em là được đi học trở lại’ – Cường nói. Và khi được hỏi nếu được đi học lại em muốn tương lai mình sẽ làm nghề gì, Cường trả lời một câu chua chát: ‘Em chỉ muốn đi học lại thôi, còn chuyện tương lai làm gì thì em chưa biết, tại em còn nghèo quá nên em không dám nghĩ’.
Sau khi câu chuyện của em được chia sẻ trên mạng xã hội đã thu hút rất nhiều sự quan tâm từ cộng đồng mạng, ai ai cũng thương cảm cho hoàn cảnh khó khăn phải nghỉ học và đi ăn xin của bé.
"Trời cho em gương mặt sáng sủa nhưng không cho em một hoàn cảnh tốt hơn, có lẽ đây cũng là khoảng thời gian em phải trải qua thử thách để trả phần kiếp trước của mình, khi trả xong chắc chắn với gương mặt thông minh này cuộc sống em sẽ sáng lạng hơn trong tương lai. Cố lên em nhé."
"Cậu nhóc đẹp trai quá, hi vọng em sẽ gặp được nhiều may mắn hơn trong cuộc sống tương lai".
"cô Hương tin rằng khi bài viết này được đăng lên, sẽ có rất nhiều mạnh thường quân sẽ giúp đỡ để con hoàn thành ước mơ được đi học của mình. Qua cơn mưa trời sẽ sáng. sài gòn luôn bao bọc chúng ta."
Sau khi câu chuyện trên được chia sẻ trên mạng xã hội cuối năm trước thì cậu bé đã nhận được sự quan tâm giúp đỡ của nhiều mạnh thường quân trên cả nước. Trong đó có một người thầy đã giúp đỡ em, dạy em học hàng ngày như tiếp thêm ngọn lửa cho ước mơ của em tiếp tục sáng lên.
Thầy Vương Kiến Nguyên đã chia sẻ trên trang cá nhân của mình: “Sáng nay mình đã nhận dạy cho cháu và từ nay cháu sẽ được học hành đàng hoàng nên mọi người hãy mừng cho bé , kiếm được nhà cháu thật khó vì không có một thông tin nào hết! Từ nay mình lại có thêm một đứa học trò nữa. Những ngày qua, cư dân mạng xôn xao trước hình ảnh một cậu bé với khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt sáng nhưng cơ thể gầy, ôm theo một em bé trên tay đi ăn xin giữa thành phố Sài Gòn. Sau khi tìm hiểu, biết được cậu bé đó tên là Trần Văn Cường (SN 2008, ngụ tại huyện Bình Chánh).
Chính quyền nơi 3 mẹ con tạm trú sau khi biết chuyện cũng đã đến thăm hỏi động viên và tạo điều kiện giúp đỡ cho Cường đi học trở lại.
Em thấy rất vui vì không phải đi xin và được đi học trở lại. Vì em biết mình không thể làm công việc này mãi, em cũng phải lớn lên, phải đi làm để nuôi hai em nhỏ của mình và cả mẹ nữa, hai em cũng phải đi học giống em, còn mẹ sẽ ngày càng lớn tuổi và yếu đi, nên em phải đi làm để nuôi mẹ' - Cường tâm sự.
Vậy là, không phải em không dám nghĩ, mà là em đã nghĩ nhưng sợ mình không có khả năng để thực hiện, nên giấu lại trong lòng. Với Cường, ước mơ được đi học luôn cháy bỏng trong em, bởi em sợ một ngày mình quên mặt chữ, và tương lai sẽ không thực hiện được đam mê chỉ vì mình không biết chữ. Để không quên mặt chữ, cậu bé đã đọc tất cả những gì nhìn thấy, kể cả trong giấy báo gói bánh mì của mình.
Ở cái tuổi mà bao bạn bè cùng trang lứa còn hồn nhiên, vô tư trong sự chăm nom đầy đủ của gia đình thì em do trong sự nghèo khổ mà đã trưởng thành trong suy nghĩ hơn rất nhiều, biết thương mẹ, chăm em tận tình, muốn giúp mẹ bớt đi vất vả, gian nan. Với những mầm thiện lành trong trái tim em như vậy, tin rằng em sẽ vượt qua được tất cả khó khăn, thử thách trong đời để vươn tới được tương lai sáng tươi.
Thắm Lê tổng hợp (theo sinhvienplus.vn, webtintuc.com, tuoitrexahoi.vn)
Xem thêm